Trời đã sập tối rồi nhưng vẫn chưa thấy Hạ Dương về, Tề Bạch Ân có linh cảm không lành.
Mạc Tồn Văn đưa thùng gỗ cho hắn bưng, Tề Bạch Ân không phản ứng mà chỉ nhìn lên trời.
“Cậu sao vậy?” Mạc Tồn Văn hỏi.
“Hạ Dương chưa về?”
Hứa Tình Miên bên cạnh thấy vậy cũng sực nhớ ra: “Nói mới nhớ, lúc xế chiều tôi thấy cậu ấy đi vào trong rừng làm gì á.
Lúc đó tôi định hỏi mà đang lu bu quá nên quên mất.”
“Cậu nói cái gì?” Tề Bạch Ân lay vai Hứa Tình Miên: “Hạ Dương đi vào rừng một mình?”
“Đau, cậu bóp mạnh quá!”
“Tề Bạch Ân, cậu mau buông cậu ấy ra.” Mạc Tồn Văn thấy cô bị đau liền đi đến hất tay Tề Bạch Ân ra: “Có gì thì từ từ nói, ai đời lại đi bóp vai con gái người ta như vậy.”
“Ê nè.”
Chưa kịp để hai người nói xong thì Tề Bạch Ân đã chạy thẳng vào trong rừng, chỉ kịp “xin lỗi” hai tiếng.
Từ khi trọng sinh trở lại, Tề Bạch Ân rất tin vào linh cảm của mình.
Bởi nó luôn đúng.
Đột nhiên Hạ Dương một mình bỏ vào rừng, hơn nữa đi lâu như vậy rồi vẫn chưa thấy về khiến hắn lo lắng.
Hắn chạy một mạch vào rừng, tay còn xách theo chiếc đèn pin.
“Hạ Dương, Dương Dương, cậu đâu rồi?”
“Cậu mau lên tiếng trả lời tôi.”
Hắn hốt hoảng nhìn xung quanh, vô số ý nghĩ hiện lên trên đầu hắn.
Có lúc Tề Bạch Ân đã nghĩ rằng Hạ Dương phát giác ra hắn bất thường nên bỏ trốn.
Chính ý nghĩ này khiến hắn điên lên, muốn vứt hết tất cả nhốt cậu lại, chỉ để cậu nhìn một mình hắn, yêu hắn, ở bên hắn, thuộc về hắn mà thôi.
Cũng có lúc hắn nghĩ rằng Hạ Dương thật sự đang gặp nguy hiểm, đang cầu cứu hắn, điều này khiến hắn lo lắng vô cùng.
Mọi việc đều được chứng minh khi hắn nhìn thấy vết máu đọng lại ven vách núi, và cả chiếc áo khoác Hạ Dương mặc lúc chiều.
Cái áo khoác đó đang vắt trên cành cây nơi vách núi.
********
Hạ Dương mê man rất lâu, cuối cùng vì lạnh quá mà tỉnh dậy.
Cậu mơ màng nhìn xung quanh, đây là một hang động khá nhỏ, xung quanh ẩm ướt tối tắm, đầy bụi bẩn, không khí âm u ghê rợn.
Cậu khẽ cử động người, nhưng vừa mới động thì chân liền đau đớn vô cùng.
Xem ra Hạ Dương đã bị gãy chân rồi.
Nhưng nói đi nói lại thì mạng cậu phải lớn lắm mới rơi xuống đây.
Như người ta rơi xuống vách núi thịt nát xương tan.
Còn cậu rơi xuống mõm đá này, đúng là trời thương.
Tuy cả người thương tích đầy mình, tạm thời không cử động được, nhưng còn mạng để trở về là may lắm rồi.
Hạ Dương cố gắng lấy điện thoại ra để liên lạc cầu cứu.
Nhưng tiếc cho cậu, nơi đây là núi rừng, hơn nữa nơi cậu rơi xuống lại nằm ngoài vùng phủ sóng.
Thế nên cậu chẳng thể gọi được cho ai cả.
Chỉ có thể xem được hiện tại là chín giờ tối mà thôi.
“Haiz, cái số chó má gì đây?”
Tuy rơi vào tình cảnh này nhưng Hạ Dương tin tưởng rằng Tề Bạch Ân và mọi người nhất định sẽ đến cứu cậu.
Chẳng hiểu tại sao ngay giờ phút này cậu lại nhớ hắn đến như vậy.
Lúc đọc quyển tiểu thuyết này, Tề Bạch Ân đối với Hạ Dương chỉ