Hạ Dương tưởng mình nghe không rõ, vì vậy cậu còn cố tình áp sát vào người Tề Bạch Ân để nghe rõ hơn.
Hắn không ngại lặp lại lời đó một lần nữa.
Lần này, người ngại là Hạ Dương.
Cậu chui vào chăn trùm kín mít.
Tề Bạch Ân biết cậu là Hạ Ôn? Hắn biết từ lúc nào? Tại sao lại biết? Rõ ràng là cậu đã ngụy trang rất kĩ rồi cơ mà?!
Quá mất mặt, quá xấu hổ rồi!
Trong lúc cậu đang xấu hổ như vậy mà Tề Bạch Ân lại buông một câu sát thương: “Thật ra lúc đó tôi đã biết cậu chính là Hạ Ôn ngay từ lần gặp đầu tiên rồi.
Nhưng vì đáng yêu quá nên tôi không nỡ vạch trần.”
Hắn quỳ xuống, nắm tay Hạ Dương: “Dương Dương, giờ chúng ta đã là người yêu rồi, cậu không cần phải giả gái nữa đâu.”
Kết quả, Hạ Dương không chỉ không nghe Tề Bạch Ân nói mà còn tức giận hơn.
Cậu một cước đá hắn ra, bắt xe quay trở về nhà.
Từ đó cho đến ba ngày sau, Hạ Dương không thèm nhắn cho Tề Bạch Ân một cái tin nào.
Kể cả hắn có gọi điện đến cháy máy, hay đến tận nhà để gặp thì Hạ Dương cũng không ra.
Trạng thái của Hạ Dương lúc này không phải giận dỗi mà là xấu hổ.
Cậu vì quá xấu hổ thế nên không có mặt mũi nào đi gặp Tề Bạch Ân nữa.
Ngay cả người trong nhà cậu cũng ngại đối mặt, chẳng hiểu sao Hạ Dương cứ có cảm giác việc mình giả gái ai cũng biết, vì vậy cậu ngại vô cùng.
Ba anh em nhà họ Hạ thấy Hạ Dương như vậy thì vừa mừng vừa lo.
Mừng vì cuối cùng em trai mình cũng chán ghét tên Tề Bạch Ân đó.
Còn lo vì mấy ngày nay em trai cứ mãi ru rú ở trong phòng không chịu ra ngoài, bọn hắn sợ cậu sẽ bị tử kỷ mất.
Từng người một vào hỏi Hạ Dương có chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng sao cậu có thể kể loại chuyện đầy nhục nhã như thế cho người khác nghe được cơ chứ? Vì thế Hạ Dương chỉ im lặng hoặc chuyển chủ đề sang chuyện khác.
Chỉ khi mẹ Hạ đẩy cửa bước vào hỏi han thì Hạ Dương mới chịu thổ lộ.
Bởi mẹ Hạ là người từng trải qua tình yêu, hơn nữa cuộc hôn nhân của bà vô cùng trọn vẹn, bà còn là mẹ cậu vì thế nên có thể đưa ra cho cậu một lời khuyên hữu ích.
“Con yêu, con bị làm sao thế”
Hạ Dương dè dặt hỏi: “Mẹ có bao giờ chơi cosplay với cha không, kiểu muốn tạo bất ngờ nhưng mà ai ngờ đâu cha lại biết trước rồi ý.”
Cố Thi: “...”
Bà suýt sặc nước miếng của chính mình.
“Con nói gì vậy?”
Hạ Dương im bặt: “Thôi mẹ cứ coi như con chưa nói gì đi.”
Bà cười cười nhìn cậu: “Cãi nhau với thằng bé Tiểu Ân à?”
“Mới không có, chúng con không có cãi nhau!”
“Thằng bé là người tốt, nếu hai đứa có hiểu lầm gì thì ngồi xuống từ từ giải quyết với nhau.
Nếu hai con tan rã bây