“Ấm… ấm hơn nhiều rồi nên cậu né ra đi.”
Nhìn Hạ Dương xấu hổ như vậy, lúc này Bạch Ân mới buông tha cho cậu.
Hắn đi đến bàn cầm lấy mâm đồ ăn để bữa sáng của cậu lên, đưa cho Hạ Dương: “Cậu chủ của tôi, đến giờ ăn sáng rồi.”
Hạ Dương ngượng ngùng từ trong chăn ngồi dậy, phía dưới ươn ướt khiến cậu khó chịu.
Thấy cậu ngập ngừng như vậy, Bạch Ân đương nhiên hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ thấy hắn cười một cái, không nói gì mà chờ sau khi Hạ Dương ăn sáng xong liền bế thóc cậu vào toilet cọ rửa.
Mà bên trong phòng tắm có xảy ra chuyện gì nữa hay không thì không ai biết cả.
******
Kỳ nghỉ đông kết thúc, cả trường THPT Nhất Sinh bắt đầu bước vào kỳ thi cuối kỳ đầy cam go.
Đề lần này khó gấp đôi đề giữa kỳ, rất nhiều người làm không được nên đã khóc, còn Hạ Dương tuy học dốt nhưng kỳ nghỉ đông vừa rồi có Bạch Ân kèm, thế nên cậu tiến bộ nhanh chóng, điểm số lần này được hẳn 78 điểm.
“Cái đù má, điểm của đại ca cao quá vậy?” Tiểu Thất cảm thán: “Tuy thua em mười điểm, nhưng mà đại ca vậy là giỏi quá rồi.”
Tiểu Nhị cốc đầu Tiểu Thất một cái: “Đime mày im đi, nói năng cái kiểu gì thế hả?”
Hạ Dương cười cười cùng với bọn họ, nhưng cậu ngay lập tức dáo dác nhìn xung quanh, nhìn một hồi vẻ mặt lại xụ xuống.
Tiểu Nhất tinh tế hỏi: “Đại ca, anh bị sao vậy?”
“Tụi bây, từ lúc thi giữa kỳ xong có đứa nào thấy Tiêu Kha đâu không?”
Tiểu Tam ngẫm nghĩ: “Tiêu Kha? Trời má đại ca không nhắc cái em quên thằng đó luôn á.
Mà nghĩ cũng lạ, lúc trước nó hay đi với đám mình chứ cũng đâu phải người xa lạ mới gặp một lần hay gì đâu.
Đột nhiên mất tích mấy tháng, sau đó ký ức của em về Tiêu Kha dường như cũng bị lu mờ luôn.”
Tiểu Ngũ gật đầu tán thành: “Đúng đó đại ca, không phải dạng bị mất ký ức mà là bỗng dưng quên đi á.
Không ai nhắc đến nó là tụi em không nhớ ra nó có tồn tại luôn.”
Hạ Dương nghe vậy bỗng có một dự cảm không lành trong lòng: “Tại sao cậu ấy lại đột ngột biến mất? Hơn thế nữa ký ức của người khác về cậu ấy dường như rất mờ ảo.
Tiêu Kha đã đi đâu?”
Lúc này, Mạc Tồn Văn và Hứa Tình Miên cũng từ xa đi đến.
Mạc Tồn Văn vừa nghe đã hiểu hết câu chuyện, anh cũng cùng chung thắc mắc với mọi người.
Hứa Tình Miên cười cười phẩy tay: “Thì cứ coi như cậu ta chuyển trường đi, tôi không quan tâm lắm, vì dù sao tôi cũng không thân với Tiêu Kha.”
Mọi người nháo nhào suy luận, cuối cùng không có kết quả nên đành thôi.
Nếu bọn cậu chỉ là tạm thời quên đi phần ký ức về Tiêu Kha thì tất cả những người khác dường như mất luôn ký ức về cậu ta.
Hỏi ai cũng đều nói rằng “Tiêu Kha là ai?”, “Trong trường chúng ta có một học sinh như vậy sao?”
Điều này dấy