Note: Chap trước mình ghi nhầm xưng hô, thật ra mẹ của Hạ Dương lớn hơn mẹ của Bạch Ân tới 15 tuổi lận.
Nên Cố Thi sẽ xưng với Triều Nghi là “chị - em” nha.
Tất cả những người có mặt ở đây đều là người sống có kỉ luật, thông thường đều đi ngủ từ lúc 10h tối, tất nhiên là trừ Hạ Dương ra.
Nhưng vì hôm nay là giao thừa, không khí lại đông vui thế này nên chẳng ai muốn đi ngủ sớm cả.
Cả nhà trò chuyện với nhau cho đến tận 3h sáng, Bạch Thiên Hải và Hạ Trạch Sơn thì bàn chuyện làm ăn với nhau.
Nói nhiều nhất là mẹ Bạch và mẹ Hạ, hai người cứ như đã mở ra cánh cửa cấm nào đó, chủ đề nói chuyện nhiều không kể xiết.
Trong đó có một chuyện nhắc về việc học lớp 12.
Mẹ Hạ: “Haiz, chỉ còn một học kỳ hai nữa thôi là tụi nhỏ lên lớp mười hai rồi.
Tiểu Ân nhà em còn đỡ, thằng bé vốn thông minh xán lạn từ nhỏ, dù cho là ở môi trường nào thì cũng có thể dễ dàng tiếp thu được, học hành lại tốt như thế, giá như Dương Dương nhà chị cũng được một phần thì tốt biết bao.”
“Chị đừng nói như vậy, em thì lại thích những đứa bé có tính cách hoạt bát, vui vẻ hòa đồng, năng động như Tiểu Dương hơn.
Thằng bé Ân Ân nhà chúng em cái gì cũng giỏi, nhưng nó lạnh lùng quá, đôi khi người làm mẹ như em cũng chẳng biết rằng nó có thích mình không.” Mẹ Bạch thở dài: “Gia đình em vừa mới có lại được con nên em lo lắng lắm.”
Hạ Dương đang ngồi bên kia đánh bài với ba người anh, Bạch Ân và Bạc Cảnh Ngôn.
Nhưng tai cậu rất thính, đã nghe được tất cả những gì mà hai người mẹ nói.
Vì đã trấn an sự lo lắng của Triều Nghi, Hạ Dương bỏ tụ bài trên tay xuống.
“Các anh chờ em xíu, chút em quay lại ngay.” Nói rồi cậu đi đến chỗ hai người mẹ.
Hạ Dương nhẹ nhàng ôm lấy vai của Triều Nghi: “Dì yên tâm, Ân Ân nhìn vậy thôi chứ thật ra là một người rất giàu tình cảm đó.” Cậu nháy mắt với Bạch Ân đang nhìn về phía bên này, sau đó lại tiếp tục nói với Triều Nghi: “Anh ấy nhất định rất yêu dì, dì nhìn xem.”
Bạch Ân đang từ từ đi lại chỗ này.
Hắn không phải là tip người thích nói nhiều nên chỉ biết gọi “mẹ” một tiếng, sau đó nắm tay bà trấn an.
Thấy Triều Nghi sắp khóc vì cảm động đến nơi, Cố Thi ngay lập tức ngăn lại.
Vì bà biết mỗi lần Triều Nghi xúc động quá mức thì sẽ ngất xỉu.
“Rồi rồi, không có gì phải khóc.
Mẹ con thương nhau là vui nhà vui cửa rồi.” Nói rồi bà nhìn sang Hạ Dương, bỗng dưng một ý tưởng lóe lên: “Dương Dương, mẹ đang lo lắng cho con.
Sức học của con kém quá nên mẹ sợ lên lớp mười hai con học không nổi, lỡ đâu rớt đại học nữa.
Thế nên năm sau con dọn vào ký túc xá ở chung với Tiểu Ân đi, hai đứa ở chung phòng để thằng bé kèm cho con dễ hơn.”
“Mẹ, mẹ nói cái gì vậy!?” Hạ Dương không thể tin vào