Tiếng nói chuyện trên bàn ăn từ lúc bọn họ tiến vào liền im bật, Tử Hào ngồi bên cạnh mẹ mình là Tử phu nhân, trên người mặc bộ sườn xám thời kỳ dân quốc, trên tay còn cầm cây quạt lâu lâu lại vẩy vẩy vài cái.
Đợi hai người ngồi chỗ của mình Tử lão gia mới lên tiếng.
- Một lát ăn cơm xong mọi người chào hỏi nhau một chút, dù sao cũng là người một nhà.
Tử phu nhân đặt quạt trong tay xuống, mới lên tiếng.
- Đây là thím út? Bộ dáng trẻ như vậy thật sự là yêu Tử Minh mới lựa chọn kết hôn đó chứ?
Ở đây không ít người một bàn dài tổng cộng tám người có trai lẫn gái, chẳng qua trên bàn chỉ có một đứa con nít chỉ tầm bảy tuổi rất béo, béo đến mức hai mắt gần như không thấy.
Đứa nhóc này Chu Mẫn không biết là con của ai.
Tử phu nhân vừa nói câu này cả bàn liền nhốn nháo bàn tán, giọng cũng không hạ nhỏ chính là muốn để Chu Mẫn nghe thấy.
- Đúng vậy, chú út bây giờ đã ngồi xe lăn không thể đứng dậy được, thật sự có người yêu thật lòng sao?
- Ài, yêu thật lòng hay không nhìn còn không biết
sao? Người này rõ ràng lúc trước có hôn ước với Tử Hào bây giờ tại sao lại kết hôn với Tử Minh một người không đứng lên được? Cũng nghĩ nhà họ Tử chúng ta dễ đào mỏ quá rồi.
- Cái gì? Vậy đứa nhỏ này là Chu Mẫn? Tôi biết nó là một diễn viên không nổi tiếng cũng nghe nói qua rất ngang ngược tính tình lại không tốt, không nghĩ tới vậy mà đánh chủ ý lên Tử Minh.
Hết tiếng này xì xầm liền tới tiếng khác, Chu Mẫn như không nghe mấy lời này, nhìn qua thấy Tử Minh cũng không quá quan tâm liền bỏ lời bọn họ ra phía sau đầu.
Thức ăn rất nhanh được đem lên, có đến mười mấy món, đều là thịt.
Nhưng trước mặt Tử Minh đều bày ra rất nhiều rau xanh, đến một miếng thịt cũng không thấy.
Tử lão gia không chú ý đến bên này, cùng một người ngồi gần đó nói chuyện rất rơm rả.
Tử phu nhân đưa mắt nhìn bọn họ bên trái là Tử Hào còn bên phải là một người phụ nữ mà Chu Mẫn không biết, bên cạnh người phụ nữ này là đứa nhóc mập, hình như đứa nhóc là con bà.
Chu Mẫn thấy Tử Minh không động đũa trước mấy đĩa rau, gắp một cái cánh gà bỏ vào bát hắn.
- Chú ăn đi, về nhà còn đói tôi nấu thêm bữa khuya cho chú.
Tử phu nhân:" Thím út không biết sức khoẻ với dạ dày của chú út không tốt? Tôi còn tưởng thím quan tâm đến chú út, hoá ra không phải như vậy nhỉ?"
Chu Mẫn không nhìn bà, kẹp thêm một cái cánh gà bỏ vào bát mình.
- Bà nói vậy là có ý gì?
Tử phu nhân đột nhiên mở quạt che miệng lại, vờ như kinh ngạc.
- Tôi nào có ý gì, chẳng qua tôi thấy sao liền nói như vậy, thím không biết bệnh dạ dày không thể ăn dầu mỡ, cũng không thể ăn quá no, trước khi ngủ có đói cũng không được ăn hay sao.
Tử Minh đang ăn cánh gà Chu Mẫn gấp cho, nghe lời này động tác hơi ngừng lại nhưng rất nhanh liền xem như không có chuyện gì mà tiếp tục ăn.
Chu Mẫn gấp thêm vài món thịt bỏ vào bát Tử Minh.
Hoá ra Tử phu nhân cố tình sắp xếp mấy đĩa rau này đến trước mặt Tử Minh.
Chu Mẫn:" Vậy bà biết người bệnh dạ dày phải ăn sáng rồi mới uống thuốc không?"
Tử phu nhân nghe lời này hơi mờ mịt khép quạt trong tay lại.
Tử Hào từ đầu đến cuối đều chỉ tập trung lên người Chu Mẫn căn bản không để Tử Minh ngồi bên cạnh vào mắt.
Chu Mẫn cũng không tiếp chuyện với bà nữa.
Vừa ăn vừa gắp thức ăn vào bát cho Tử Minh, dĩa rau trước mặt một cộng cũng không động tới.
Trên đĩa gà chỉ còn một cái, đứa nhóc mập nhìn cánh cuối cùng bị Chu Mẫn gấp đi liền kéo áo mẹ.
- Con muốn ăn cánh gà.
Người nhóc gọi là mẹ Tỷ Luy là chị em ruột với Tử phu nhân, bọn họ cùng lúc gả vào nhà họ Tử.
Chẳng qua Tỷ Luy được gả cho một ông già trong nhà họ Tử, hơn không ít tuổi năm nay đã gần sáu mươi, đến đi cũng không đi nổi, người này Tử lão gia cũng phải gọi một tiếng chú.
Tỷ Luy tất nhiên ganh ghét với Tử phu nhân, rõ ràng bà xinh đẹp hơn cũng trẻ đẹp hơn vậy mà cuối cùng lại gả cho một ông già, Tử phu nhân cũng không thích đứa em này, tuy bề ngoài luôn cư xử như chị em thân thiết nhưng phía sau lưng có chuyện gì cũng tự bọn họ biết.
Tỷ Luy nhìn trên đĩa gà lại nhìn cánh gà bị Chu Mẫn gắp đi.
Đứa nhóc mập gọi là Tiểu Tảo nó nhìn cánh gà sắp được bỏ vào bát Chu Mẫn liền khoác oa oa.
- Con muốn cánh gà, cánh gà của con bị bà thím xấu xa ăn mất rồi.
Chu Mẫn nghe lời này liền giật giật khoé mắt, nhưng cô không có cảm tình với đứa nhóc này, liền không nhường đưa lên miệng cắn một cái còn làm