Trong truyện có một nhân vật là chú của nam chính tuy ngồi xe lăn nhưng sau này có thể đứng dậy được nhưng sống không quá ba năm liền chết, nam chính nắm được tập đoàn Tử Thị cũng chính là do người chú này để lại cổ phần cho tên nam chính.
Nếu không phải chết thì người nào là nhân vật chính còn chưa biết đâu.
Còn lý do chú của nam chính chết chính là vì tình, sau khi người này gặp được tình yêu của đời mình là lúc đi buổi từ thiện, gặp nhau liền nảy sinh cảm tình, người này ở bên cạnh động viên chăm sóc hắn cứ như vậy mà yêu nhau cuối cùng người kia chính là vì bị bệnh không qua khỏi, chú của nam chính tất nhiên cũng đi theo luôn.
Trong tiểu thuyết tả người này vô cùng đặc sắc như những từ ngữ đẹp đẽ đều đặt lên người hắn, còn nam chính như nhân vật phụ không được nhắc tới bao nhiêu.
Lúc tác giả nhớ lại ai là nam chính mới cho người kia chết trả lại ánh hào quang cho nam chính.
Chu Lạc ngồi bên cạnh Chu lão gia bộ dáng cha con rất thân thiết nhưng là cố tình bày ra để Chu Mẫn nhìn, nếu là nguyên thân còn ngó một chút, nhưng đáng tiếc Chu Mẫn không phải nguyên thân, tình cha con nhà này cô mới không thèm để ý đến, vừa nhìn đến liền ngứa mắt vô cùng.
Chu lão gia xoa xoa đầu Chu Lạc mới đứng dậy đi ra bên ngoài.
Chu Lạc thấy Chu lão gia không còn ở đây nữa liền trừng mắt nhìn Chu Mẫn.
- Tử Hào là của tôi, cho dù trên đời này hết phụ nữ anh ấy cũng không để mắt đến chị đâu, mau thu hồi tâm tư dơ bẩn của chị.
Chu Mẫn nghe xong ngoáy ngoáy tay.
- Vậy được rồi, để tôi nói với ba cơ hội liên hôn lần này nhường cho cô.
Đàm Linh đi tới ngồi bên cạnh xoa xoa vai Chu Lạc.
- Em nó còn nhỏ không hiểu chuyện con đừng để ý đến nó làm gì, Tử Hào là anh rể tương lai của nó, sao nó có thể đặt tâm tư lên anh mình được chứ.
Bà nói xong đưa tay đánh nhẹ vào bàn tay Chu Lạc vờ như trách mắng.
- Con sao lại nói với chị những lời này? Tử Hào là anh rể tương lai của con, đừng nói bậy bạ, những lời này không nên để ba con nghe thấy.
Chu Mẫn hừ một tiếng liền quay đi ra bên ngoài.
Thấy xe ra khỏi cổng Chu Lạc liền hùng hổ đứng dậy.
- Rõ ràng Tử Hào là của con, mẹ cũng biết con yêu anh ấy lâu như vậy, con mới không nhường Tử Hào cho ai hết.
Đàm Linh kéo tay Chu Lạc vỗ vỗ lên như an ủi.
- Mẹ biết con yêu Tử Hào, chỉ là hiện tại đẩy người chị này ra liên hôn sau này chẳng phải con còn thời gian tiếp xúc hay sao? Đến lúc con giành được tình cảm của Tử Hào liền đá nó ra bên ngoài, vừa nghĩ tới mẹ hả dạ biết bao nhiêu.
Chu Lạc lập tức phản bác:
- Vậy tại sao không để con liên hôn với nhà họ Tử? Mà là Chu Mẫn chứ.
- Chuyện này con tưởng mẹ có thể quyết định sao? Lúc ông nội con mất đã chọn Chu Mẫn là người liên hôn với bên kia, con cũng biết ba con là người hiếu thảo, sao có thể làm trái di nguyện của ông nội được.
Chu Lạc nhìn người giúp việc đi ngang liền không vừa mất cầm bình trà lên mà quăng thẳng vào lưng của người kia.
- Đi qua đi lại cái gì? Trướng hết mắt của tôi.
Bình trà đáp xuống đất kêu một tiếng vang, nước trà liền văng tứ tung.
Người giúp việc bị nước trà nóng hất lên bỏng đến đau rát nhưng vẫn quỳ xuống nhận sai một câu.
Đàm Linh khoát tay cho người đó lau dọn rồi xuống bếp làm tiếp việc.
Bà đứng dậy tay choàng qua vai Chu Lạc mà xoa xoa.
- Con gái của mẹ