Tịnh Y cảm thấy Chu Mẫn cũng chuyên nghiệp quá rồi, chẳng phải đi mời bác sĩ về là xong sao? Cần gì phí tâm tư như vậy.
- Chị có quen với một bác sĩ xương khớp, chị cho em số liên lạc nha, kêu bác sĩ kia đến kiểm tra cho vị ở trong nhà đi.
Chu Mẫn tất nhiên muốn nhận chứ, nhưng mà vị trong nhà không muốn gặp bác sĩ thì làm sao bây giờ? Cuối cùng Chu Mẫn vẫn từ chối.
- Vị ở nhà không muốn gặp bác sĩ, vẫn là nên bồi bổ thân thể thì tốt hơn.
Tịnh Y tất nhiên biết về già ai cũng thay đổi tính nết từ khó sang khó hơn từ dễ cũng sang thành khó, không nghĩ tới lão già biến thái này lại khó như vậy.
- Lão già đó khó ở như vậy? Em thật sự chịu được sao?
Chu Mẫn nghe câu này liền ngồi thẳng dậy mặt nghiêm túc nhìn Tịnh Y.
- Lão già? Ai là lão già? Chị nói cũng thật khó nghe người ta có tên đàng hoàng mà, là lão baby của em.
Mẹ nó, cái xưng hô này Tịnh Y vừa nghe đã thấy choáng váng mặt mày.
- Được được, là lão baby của em, lão già à không lão baby đó khó ở như vậy em có thể chịu được không? Chị nghe nói người già rất khó ở chung.
- Em thấy cũng không khó lắm, lão baby của em ngoại trừ lượng ăn hơi lớn không thích ăn cá cũng không thích đi dạo thì những cái khác đều rất dễ.
Lượng ăn hơi lớn chẳng phải sẽ là một lão già bụng như quả bóng hả?
Tịnh Y không nhịn được nghĩ đến mấy vị đạo diễn biến thái bụng như phụ nữ mang thai chín tháng, ôm trong tay tình nhân hết hôn rồi lại hít.
Quá đáng sợ rồi.
Nhưng nếu Chu Mẫn muốn tranh sủng Tịnh Y chắc chắn sẽ giúp một tay, giới giải trí phải có người đứng ở phía sau lưng để đảm bảo thì tốt hơn đi một mình nhiều, không phải không có nghệ sĩ tự dùng năng lực để đi lên chẳng qua rất ít, cũng có người một năm đổi không biết bao nhiêu người bao nuôi, đổi nhiều như vậy nếu báo chí biết được muốn nổi lên lại cũng có chút khó, thà để một lão già ở phía sau Chu Mẫn từ lúc chưa nổi đến nổi tiếng thì an toàn hơn nhiều.
Đạo diễn Dư thấy hai người thì thầm to nhỏ liền lên tiếng.
- Hai cô thì thầm cái gì đó? Thức ăn còn nhiều nhưu vậy mau ăn đi, ăn xong chúng ta về lại đoàn phim chuẩn bị cảnh quay.
Tịnh Y ngồi thẳng dậy treo nụ cười lên khéo miệng
- Chu Mẫn còn khen cá tuyết ở đây rất ngon, thịt rất săn.
Đạo diễn Dư cười đến thịt mỡ trên người rung rung.
- Ở thành phố này tôi thấy món cá tuyết ở đây là ngon nhất nên dẫn mọi người đến đây ăn, ăn nhiều vào một chút, bữa cơm này tôi mời nếu không ăn nhiều thì chính là không nể mặt tôi.
Chu Mẫn tuy có chút no nhưng vẫn động đũa gắp mấy đũa cá vào miệng.
Bữa cơm hôm nay không có mặt của Chu Lạc nên tâm tình của Chu Mẫn cũng rất tốt lúc trên xe đi về đoàn phim, Chu Mẫn luôn cầm điện thoại gõ gõ tin nhắn cạch cạch.
Tịnh Y bên cạnh nhìn Chu Mẫn ôm điện thoại từ lúc lên xe đến giờ liền lên tiếng.
- Chơi điện thoại trên xe không tốt cho mắt.
Chu Mẫn gật đầu qua loa.
- Em biết rồi mà.
Chu Mẫn vừa dứt lời điện thoại liền đổ chuông, cô ấn nút nghe mới áp lên tai.
- Thím Lưu, chú ở nhà buổi trưa với chiều đã ăn chưa? Buổi sáng thím có lấy nước ngâm chân cho chú không?
Tịnh Y không nói gì nhưng vẫn vểnh tai lên nghe, cũng không trách được, điện thoại của Chu Mẫn là đời cũ cho dù đứng cách xa nửa mét không bật loa người khác vẫn nghe được bên kia điện thoại nói gì.
Thím Lưu bên kia định lên tiếng điện thoại của Chu Mẫn liền đột ngột ngắt máy.
Chu Mẫn sầu não nhìn màn hình điện thoại đã tối đen, muốn mở lên cũng không mở được, cô đè nút nguồn gần ba phút điện thoại vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy.
Tịnh Y còn đang muốn nghe đầu dây bên kia nói gì, nhìn điện thoại của Chu Mẫn thì thở dài một hơi.
- Em nên đổi điện thoại đi, điện thoại này mười năm trước người khác đã sài rồi, bây giờ đem đi bán phế liệu cũng không được mấy đồng, đem đi sửa cũng hư nữa thôi, tốt nhất nên đổi cái tốt tốt chút.
Chu Mẫn cũng có ý định này, lần này chính là bắt buộc dùng thẻ của Tử lão gia rồi.
Trước khi về đoàn Tịnh Y ghé ngang cửa hàng điện thoại cho Chu Mẫn mua một cái mới.
Chu Mẫn lựa gần năm phút mới lựa được một cái cảm ứng mới ra, lướt cũng rất mượt còn bảo hành năm năm, chẳng qua giá có chút đắt tận mười ngàn.
Chu Mẫn mua hai cái, lấy sim ra lấp vào một cái máy mới còn cái kia không khui ra bỏ vào túi.
Tịnh Y đứng bên cạnh nhìn hành động này của Chu Mẫn liền ngiêng đầu sang.
- Em mua hai cái làm gì? Một cái đủ sài mười năm luôn đó.
- Em mua cho lão baby, là điện thoại cặp.
Tịnh Y như đã hiểu không hỏi thêm gì nữa mà nhìn thẻ vàng trong tay Chu Mẫn ước ao muốn chết, nhưng y mới không để một lão già