Chu Mẫn nhận lấy chai rượu thuốc liền lắc nó một cái, vẫn chưa mở ra Chu Mẫn cũng nghe được mùi rượu rất nồng.
Cô đặt nó xuống bàn, liền chạy ra xa.
- Cái này cho chú, chú cầm lấy đi.
Tử Minh đưa tay cầm lên thuận thế lắc qua lại, mùi rượu cộng thêm với mùi thuốc bắc nên có chút khó ngửi, nhưng mùi chỉ thoang thoảng không quá nồng đến mức người khác phải khó chịu.
- Cầm lấy xoa chân.
Chu Mẫn lắc đầu, cô không muốn dùng tay chạm vào thứ đó, cho dù rửa xà phòng cũng chưa chắc bay đi mùi rượu.
- Chú không ghét mùi này?
Tử Mình lắc đầu một cái, cũng đâu phải khí độc mà ghét với không.
Chu Mẫn:" Vậy chú xoa cho tôi đi.
"
Tử Minh nghĩ cũng không nghĩ liền từ chối:" Không làm, tự mà xoa.
"
Chu Mẫn phồng má, nhận lấy chai rượu thuốc đổ ra tay mà thoa lên, mùi rượu thuốc bay thoang thoảng trong không khí rất khó ngửi vừa nghe đã khiến đầu Chu Mẫn choáng váng.
Chu Mẫn chính là kiểu người không cần đụng đến một giọt cồn chỉ cần ngửi mùi đã muốn say.
Trước giờ Chu Mẫn chỉ uống loại nước ngọt có cồn 6 tệ ở cửa hàng 24h còn những thứ có cồn khác Chu Mẫn không đụng vào, dù sao tửu lượng của Chu Mẫn không tốt.
Cô cũng không phải loại người dễ bị tác động bởi lời nói của người khác nên đời trước Chu Mẫn chưa từng say đến quên trời quên đất, tính đề phòng của Chu Mẫn rất cao.
Chỉ cần người lạ ở trước cửa nhà, Chu Mẫn ở bên trong đã lặp tức muốn xù lông vơ móng vuốt đề phòng người khác bước vào nhà của mình.
Chu Mẫn về chưa đến bốn ngày, lúc này còn đang ở bên ngồi dưới bậc thềm ngâm chân còn Tử Minh ngồi trên xe lăn ở trong đình đọc sách, trên đùi còn lót một tấm thảm lông trắng mấy hôm trước cô tặng.
Chu Mẫn để chân xuống nước cho cá bơi lại mới vung chân nhìn đám cá hoảng sợ mà bơi đi chỗ khác, cô liền cười khà khà hay cái.
Giọng cười có chút ngả ngớn vừa nghe qua chẳng khác nào đang thiếu đòn.
Tử Minh đã để ý được một lúc, bên ngoài cổng có ba bốn đứa nhóc thập thò muốn bấm chuông nhưng lại không bấm tới, muốn kêu nhưng lại không dám cứ loay hoay ở đó gần nửa tiếng rồi.
Tử Minh:" Bên ngoài cổng có người.
"
Vân Sam nghe câu này liền rụt chân lại, đứng lên hơi khom về phía trước như muốn nhìn rõ.
- Chắc là hàng xóm tìm thím Lưu nói chuyện.
Thím Lưu cũng đứng ở cổng như đang nói gì đó với ai, do ở xa nên bọn họ không nghe rõ, cũng không nhìn thấy là ai đang đứng bên ngoài, đều bị thím Lưu che khuất,
Tử Minh vừa nghe đã biết không có khả năng, hàng xóm ở đây cũng không phải kiểu thân thiện, chỉ sợ ở đây 10 năm vẫn chưa biết được mặt hàng xóm xung quanh tròn vuông ra làm sao.
Bọn họ cũng không có nhu cầu kết thân với hàng xóm xung quanh, cũng không có chuyện hàng xóm tối lửa tắt đèn có nhau, ai sống cuộc đời người nấy, nếu có người tự sát ở trong biệt thự thì hàng xóm là người vô dụng nhất, đến lúc cảnh sát lấy lời khai cho xem ảnh, bọn họ mới biết mặt người hàng xóm sống bên cạnh mình bao năm.
Sân nhà ở đây rất rộng nhà cũng không nhỏ, nếu tự sát người nhà đến thăm mới phát hiện thì căn bản hàng xóm cũng chẳng nhận ra.
Cho dù xác phân huỷ cũng không phân tán mùi sang xung quanh, phòng ở đây rất kín còn có cách âm cũng tốt, cho dù mùi có bay ra ngoài cũng không có mùi nhiều.
Chu Mẫn không nhìn nữa ngồi xuống lại bậc thềm, hai chân đặt xuống hồ liền vung vẩy nước rất mạnh, nghe được cả tiếng ùng ùng.
Nhưng cô vẫn tránh cho nước trong hồ bắn lên Tử Minh nên chỉ vung chân ở một chỗ qua lại.
Thím Lưu thấy hai người ngồi ở trong đình thì mới đi tới.
- Bên ngoài có người nói là bạn của phu nhân.
Chu Mẫn nghe từ bạn này liền đứng bật dậy còn xém hụt chân mà ngã xuống hồ.
Tuy Chu Mẫn không có bạn nhưng mà nguyên thân lại có rất nhiều bạn, muốn chơi bao nhiêu năm cũng có.
Bảo sao dạo gần đây Chu Mẫn có cảm giác bất an hoá ra là do bạn của nguyên thân tìm tới.
Chu Mẫn muốn chuồn đi liền nghe thím Lưu nói tiếp.
- Là bốn đứa nhỏ.
Chu Mẫn vừa nghe bốn đứa nhỏ liền biết là mấy đứa nhóc ở sân cát, vậy mà cô còn bị doạ một phen.
Sau này gặp bạn của nguyên thân Chu Mẫn sẽ làm như người lạ, dù sao đám người kia cũng chẳng phải hạn tốt đẹp gì chơi với nguyên thân chỉ vì cô mang họ