Lúc Chu Mẫn dậy đã là quá giờ trưa, Chu Mẫn chỉ nghe thấy tiếng cửa phòng va chạm vào tường tạo nên một tiếng rầm rất lớn.
Chu Mẫn chống thân thể ngồi dậy, nhìn thấy người đến là Tử Hào liền muốn nằm trở lại ngủ tiếp.
Cái này chắc chắn là mơ.
Chỉ cần thấy mặt Tử Hào thôi liền cảm thấy đây chắc chắn là ác mộng.
Tử Hào liền tiến lên kéo ghế gỗ ngồi xuống bên cạnh.
Chu Mẫn:" Ai cho cậu vô đây? Cậu là thiếu gia nhà họ Tử vậy mà phép lịch sự cũng không học được?"
Tử Hào thờ ơ ngắm nghía một vòng phòng của Chu Mẫn mới thu tầm mắt
- Tôi đây chẳng phải lo cho sức khoẻ của thím à? Nói một chút bên Chu gia đẩy Chu Lạc ra liên hôn với tôi, chẳng phải tôi đã nói chỉ chấp nhận một mình thím?
- Chấp nhận tôi thì sao, cậu tranh giành với chú của cậu? Chu Lạc là nhị tiểu thư họ Chu, tôi cũng họ Chu, có khác gì nhau sao? Dù sao cũng là lấy người không yêu cứ lấy Chu Lạc chẳng phải tốt hơn à? Tuy trái với di nguyện của ông nội của tôi nhưng cậu cũng đâu có lý do từ chối.
Mau lấy Chu Lạc đi, lấy nữ chính trong cuộc đời của cậu.
Đến lúc đó Chu Mẫn chỉ cần chăm sóc cho Tử Minh đến lúc đứng lên được.
Chu Mẫn coi như hoàn thành nhiệm vụ thúc đẩy tình tiết câu chuyện, sau đó sẽ ôm tiền ly hôn chạy đi mất.
Cái kết thật viên mãn biết bao nhiêu chớ.
Tử Hào:" Rõ ràng người lúc đầu liên hôn với tôi là thím, chú tôi dù cũng không sống quá ba năm nữa, đến lúc đó tôi sẽ chăm sóc thím.
"
Tên điên.
Chu Mẫn không thích nhìn thấy Tử Hào, nghe giọng cũng không muốn liền đứng dậy đi thẳng ra bên ngoài.
Tử Hào cũng đi theo phía sau.
Tử Hào lúc này mới để ý xung quanh một chút không nhìn thấy toà lâu đài bằng giấy của mình mới lên tiếng.
- Lâu đài tôi làm cho thím đâu?
Đúng là tháng trước Tử Minh đem toà lâu đài bằng thùng giấy đến đây, còn tự đem tới, hai đầu ngón tay của cậu cũng bị đỏ gần như chuyển sang màu tím.
Chu Mẫn vừa nhìn cũng biết tên yếu ớt này ít khi động tay động chân vào mấy thứ này nên lúc cầm kéo dùng lực quá mạnh sẽ ảnh hưởng đến ngón tay.
Nhưng Chu Mẫn không cảm thấy áy náy còn sảng khoái nhận lấy.
Đợi Tử Minh đi liền đặt một góc ngoài sân.
Hôm đó trời mưa lớn Chu Mẫn quên không đem vào mưa liền làm ướt thùng giấy, chỉ còn là một đống giấy bị nhũn.
Chu Mẫn:" Tôi quăng rồi.
"
Nếu là bình thường Tử Hào chắc chắn sẽ làm ầm ỉ một trận, Tử Hào chính là thiếu gia nhà họ Tử cũng chính là người thừa kế tập đoàn Tử gia, trước giờ chưa có ai xem thường cậu như vậy, lúc đi học thầy cô hay bạn bè còn phải chạy đến lấy lòng.
Nhưng người không lấy lòng Tử Hào trên đời này duy nhất chỉ có Chu Mẫn, hứng thú trong lòng Tử Hào không giảm còn có giấu hiệu tăng lên.
Chỉ là một thùng giấy thôi.
Quăng thì quăng đi.
Nếu Chu Mẫn thích Tử Hào có thể ngồi làm cho cô mười cái cũng không thành vấn đề.
Chu Mẫn nuốt kẹo sữa vừa ăn xuống, tay đặt lên thành sofa ngiêng mặt nhìn Tử Hào.
- Cậu về đi, ở đây làm cái gì? Nếu muốn tìm chú của cậu thì ở trên phòng.
Tử Hào:" Tôi đến thăm thím.
"
Chu Mẫn nghe không nổi nữa, liền hốt nắm kẹo đặt vào tay Tử Hào.
- Thím cho cậu, cậu lấy kẹo xong về đi nha, thím bận lắm không chơi cùng cậu được.
Nghe qua chẳng khác nào người lớn đang dỗ dành một đứa nhóc nghịch ngợm.
Chu Mẫn không để Tử Hào nói thêm đã chạy lên lầu.
Ở đây chỉ có phòng của Tử Minh là ở trên lầu, thím Lưu với Chu Mẫn đều ở dưới tầng, thứ nhất là để thuận tiện còn thứ hai là tránh làm phiền đến Tử Minh.
Nhưng từ khi Chu Mẫn đến phòng Tử Minh hiếm khi có người lạ vào, bây giờ đã thành phòng tránh hoạ của Chu Mẫn.
Chu Mẫn đẩy cửa chen vào bên trong, nhìn thấy Tử Minh đang nhìn về phía này liền chạy tới chỗ hắn cười hì hì.
- Chú đọc sách hở? Đã ăn cơm chưa?
- Ăn rồi, thím Lưu nấu cháo để trong lò vi sóng đã ăn chưa?
Chu Mẫn lắc đầu, di chuyển ghế đến bên cạnh Tử Minh ngồi