Thím Lưu đến thở cũng không dám thở mạnh, chỉ hận không thể tàn hình để làm việc.
Tử Minh ngồi trên xe lăn trong đình, trước mặt là ấm trà Bích Loa Xuân, bày ra mấy đĩa bánh ngọt ngửi mùi cũng khiến người khác nuốt một ngụm nước bọt.
Hồ Khanh ngồi bên cạnh cắn miếng bánh liền uống một ngụm trà.
Hồ Khanh bị vị đắng làm cho ho khan.
- Cậu, cậu gần đây nổi điên cái gì? Lúc trước không thích uống trà còn ghét nhất loại này, bây giờ lại muốn uống? Mỗi ngày đều uống một ấm.
Hồ Khanh nửa thang nay đều đến đây tập trị liệu cho Tử Minh, Hồ Khanh cũng không nghĩ đến chân Tử Minh lại hồi phục tốt như vậy, hiện tại có thể dùng gậy chống đi hai ba bước nhưng bước đi hơn bốn năm bước chân sẽ vô lực mà ngã nhào xuống, người khác không đứng lên được 6 năm muốn đi lại được cũng phải mất gần 1 2 năm mới có thể đi đứng bình thường được, nhưng chân so với lúc trước sẽ yếu hơn, phải tập kèm mấy bài tập tăng cơ.
Kỳ tích đúng là chọn xuất hiện ở người có cái mã đẹp.
Tử Minh nhấp một ngụm trà, bẻ vụn bánh quăng xuống hồ cho đám cá koi, nói:" Tôi uống để hạ hoả, nếu không đến lúc tìm được Chu Mẫn tôi sợ tôi sẽ lỡ tay giết chết em ấy.
"
Hồ Khanh đột nhiên liên tưởng đến vụ án mấy năm trước ở trên báo, giết vợ chặt xác quăng xuống hồ cho cá ăn.
Lần này Tử Minh giết người chắc chắn sẽ nhét Chu Mẫn vào gối ôm mà ôm ngủ.
Hồ Khanh bị suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ.
Tình yêu này đúng là điên cuồng thật.
Điên đến mức người khác phải sợ hãi.
Cuồng đến mức người khác muốn trốn chạy.
Hồ Khanh nhìn Tử Minh muốn nói lại thôi.
Tử Minh nhìn ra được, nói:" Cậu ấp úng cái gì?"
Hồ Khanh:" Tôi điều tra được vợ của cậu đang ở thành phố Lục Châu chụp bìa tập chí, sẵn tiện tôi có việc ở Lục Châu, cậu đi chung không?"
Tử Minh:" Không cần đặt vé, cậu điện kêu Vân Viên chuẩn bị trực thăng đến Lục Châu.
"
So với máy bay thì trực thăng đi nhanh hơn một tiếng, ở thành phố này người dám đi trực thăng riêng trong thành phố cũng chỉ có nhà họ Tử, trực thăng mua muốn không khó nhưng có được giấy phép mới là chuyện khó, ở vùng ngoại ô bọn họ không quản nhưng nếu lái vào thành phố sẽ xem như phạm luật, tiền phạt gần mấy ngàn vạn chưa tính đến tiền mỗi năm phải đóng thuế cho nhà nước để được thông hành trong thành phố, tiền đào tạo phi công, dù là phú đại nhị cũng không dám bỏ tiền ra mua trực thăng để trong nhà ra oai.
Vân Viên được Hồ Khanh liên lạc truyền lời lúc nãy, đáp vâng vâng mấy câu liền muốn nói chuyện với Tử Minh.
Tử Minh nhận lấy điện thoại bật loa ngoài đặt xuống bàn đá trong đình.
- Có chuyện gì?
Vân Viên:" Ông chủ, ngày kia ở thành phố Lục Châu tổ chức quỹ từ thiện bên phía bên kia mời ngài, lần này là chủ tịch Tô mời.
"
Tử Minh đợi vài giây mới đáp:" Được, nói với bọn họ tôi nhất định sẽ tới.
"
Công ty Hoa Thần do chủ tịch Tô làm chủ là công ty bên mảnh giải trí, tài nguyên rất tốt, chỉ cần được người bên Hoa Thần nhìn trúng giải ảnh đế, ảnh hậu cũng xem như nắm chắc trong tay, trong ngành giải trí đúng thật là xem trọng nhan sắc nhưng thực lực cũng rất quan trọng, công ty Hoa Thần là