Cửa thang máy mở ra. Long đến gặp quản lý của mình, rồi bàn chuyện công việc và chụp ảnh làm quảng cáo.
Thanh đang đi lang thang ở ngoài đường, với Thanh mà nói thành phố này có nhiều thứ hấp dẫn quá, nên Thanh muốn khám phá nó thêm.
Mua ình một ly nước Thanh vừa đi vừa uống, thật là sảng khoái và thích thú. Cô nàng chọn ình một chỗ gần bồn hoa ở bên đường, rồi ngồi xuống ngắm nhìn những người xung quanh.
Kể từ sau vụ xử mấy đứa con gái trong lớp, Thanh hầu như quên hết sạch rồi, tính của cô nàng là hay quên trước quên sau nên cô nàng luôn vui vẻ và yêu đời.
Chân bước, mồm uống nước, mắt nhìn thẳng. Thanh đang đi trên vỉa hè, mọi người cũng như Thanh đang dạo bước, chen lấn và xô đẩy nhau là tình trạng chung của cái thành phố đông dân cư này.
Thanh muốn thăm một con phố cổ vì đã từ lâu Thanh ước nếu mình có dịp đến đây Thanh phải nhìn và ngắm nó cho sướng mắt.
Thanh mua ình rất nhiều quà và mấy cái chén nhỏ để làm kỷ niệm khi về nước. Cô nàng thích quá liền ôm mấy thứ đó vào lòng và mỉm cười thật tươi.
Thanh nghe có tiếng quát tháo và một đám đông đang đuổi theo một anh chàng đội mũ lưỡi chai che kín mặt.
Thanh không hiểu gì cả, Thanh nghĩ.
_Bọn kia, nếu mà còn lắm mồm nữa thì đừng có trách đây độc ác….!!
Thanh cáu quá nên nói hơi to, mấy nhà báo kia giật mình. Một anh chàng phóng viên nói.
_Hình như tôi nghe có tiếng nói ở gần đây thì phải…??
Anh chàng ca sĩ kia ớn quá, anh ta sợ mình mà bị bắt gặp đang trốn cùng cô gái này thì bọn nhà báo kia lại được dịp làm um sùm lên.
Anh ta liền lấy tay bịp miệng của Thanh lại, và khẽ suỵt một cái. Thanh trợn tròn cả mắt lên mà nhìn anh ta, bàn tay của Thanh cố gỡ tay của anh ta ra khỏi miệng mình, nhưng anh ta bóp chặt quá. Thanh định dùng võ lực để thoát khỏi tình trạng này nhưng mấy phóng viên kia đang đến gần. Thanh cũng hãi quá nên ngồi im, cả hai cố nín thở và tim đang nhảy nhót ở trong lồng ngực.
Họ lục và tìm một lúc mà không thấy gì nên chán nản bỏ đi. Khi không còn nghe tiếng bước chân và tiếng nói của họ nữa. Anh chàng kia mới buông tay ra khỏi miệng của Thanh, cả hai đứng lên. Thanh khẽ hé mắt ra nhìn xung quanh để xác định xem họ đã bỏ đi thật chưa. Cô nàng khẽ thở ra một hơi và tươi cười bảo anh chàng kia.
_Anh có thể đi được rồi….!!!
Anh ta bây giờ mới có dịp ngắm nhìn cô nàng trước mặt mình. Cô bé này cũng xinh đẹp đấy chứ, cái áo khoác màu hồng buộc ngang eo, chiếc quần rộng thụng thình, cái áo phông màu xanh và mái tóc rất dài.
Thanh khẽ vén mấy sợi tóc dính chặt vào trán do mồ hôi, cô nàng lấy tay quẹt má mình một cái, rồi đội lại cái nón.
Thanh bước đi mà không thèm bảo anh chàng kia câu nào. Anh ta ngạc nhiên hỏi.
_Tại sao cô lại giúp tôi và cô giúp tôi nhằm mụch đích gì…??
Thanh dơ tay của mình lên khẽ vẫy vẫy mà không quay đầu lại, cô nàng nói.
_Tôi giúp anh vì tình người thôi, tôi không có mụch đích gì hay muốn gì ở anh cả….!!
Anh ta không tin nên hỏi lại.
_Cô có chắc là mình không cần tôi phải trả ơn cho cô chứ….??
Thanh cười cười bảo.
_Anh nghĩ là tôi cần anh phải trả ơn cho tôi sao mà anh định trả ơn tôi bằng gì….!!
Anh chàng kia liền đưa tay của mình ra và nói.
_Tôi sẽ cho cô chữ ký của tôi….!!
Thanh