_Nếu thế thì tôi chúc mừng anh, vì số của anh may mắn mới gặp một người hoàn hảo như tôi, anh cũng nên cảm ơn thượng đế vì đã ình cái diễm phúc này….!!
Hoàng nhăn mặt lại vì anh chưa thấy ai lại trơ trẽn như con nhỏ Thanh này khi tự nhận bản thân mình như thế. Nhưng anh chàng phải công nhận một điều là danh tiếng, hình tượng của mình chẳng có tác dụng hay xi nhê gì hết với con nhỏ. Hoàng bắt đầu tò mò và muốn tìm hiểu thêm về Thanh.
Thanh thấy Hoàng im lặng không nói gì mà cứ nhìn mình chằm chằm. Thanh ngơ ngác không hiểu, con nhỏ khua tay trước mặt của Hoàng. Thanh quan tâm hỏi.
_Anh bị làm sao thế, có phải anh buồn vì không mượn được cuốn sách này không….??
Hoàng giật mình, anh chàng chưa kịp nói gì. Thanh đã chìa cuốn truyện ra trước mặt của Hoàng.
_Tôi chỉ trêu đùa anh thôi, anh cầm lấy đi khi nào anh đọc xong thì báo cho tôi biết để tôi còn mượn…!!
Hoàng kinh ngạc, anh không ngờ con nhỏ này lại biết điều và tốt bụng như thế, anh cứ tưởng nó là một đứa không biết điều chứ.
_Cô không hối hận khi đưa nó cho tôi chứ…??
Thanh mỉm cười hiền từ.
_Có sao đâu vì dù anh đọc trước hay là tôi đọc trước thì cũng như nhau cả. Tôi chỉ cần biết là nó vẫn còn ở đây là được rồi….!!
Hoàng phì cười cho cái lý lẽ của Thanh. Con nhỏ này đúng là một đứa ngây thơ.
_Cô có cần tôi trả ơn cô gì không…??
Thanh đang lựa sách, nghe Hoàng hỏi, Thanh lắc đầu đáp.
_Tôi có làm gì cho anh đâu mà anh cần phải trả ơn, chỉ cần anh mau đọc xong rồi cho tôi mượn là được rồi….!!
Thanh buồn cười, con nhỏ chưa thấy có tên nào ương bướng như tên này.
_Tôi đã nói là không cần anh phải trả ơn cho tôi rồi kia mà, không lẽ anh lại đi bắt người khác nhận ơn của mình….!!
Hoàng kiên quyết bảo Thanh.
_Xin lỗi nhưng đó là nguyên tắc làm người của tôi, vì vậy cô hãy nói ra yêu cầu của mình đi….!!
Thanh quay lại, cô nàng mỉm cười thật dễ thương rồi nói.
_Nếu thế anh hãy im lặng và ra kia ngồi đọc sách cho tôi nhờ, tôi chỉ yêu cầu anh làm như thế thôi….!!
Hoàng ngạc nhiên trước yêu cầu của Thanh. Anh chàng mỉm cười thích thú, con nhỏ này được đấy. Hoàng khoanh tay lại, anh chàng nói.
_Tôi nghĩ là mình đã tìm ra được một cách trả ơn cô rất hay….!!
Thanh ngước mắt lên nhìn Hoàng, cô nàng ngơ ngác hỏi.
_Anh tìm được cách gì….??
Hoàng kéo Thanh lại gần mình, anh chàng cười khì bảo con nhỏ.
_Cách này này…!!
Hoàng ôm chặt lấy Thanh rồi hôn con nhỏ. Thanh mở to mắt ra vì kinh ngạc và sửng xốt. Cả thân thể của Thanh như bị đông cứng lại. Thanh sợ hãi quá liền đẩy Hoàng tránh xa người mình ra, con nhỏ tiện tay tát cho Hoàng một cái rồi hét.
_Tên biến thái kia, anh làm cái gì thế hả…??
Hoàng xoa xoa vào má của mình. Anh chàng mỉm cười bảo Thanh.
_Tôi đã trả ơn cho cô xong rồi đấy, chào cô…!!
Hoàng cầm cuốn sách rồi bỏ đi. Thanh đứng chết lặng ở một chỗ. Tim của con nhỏ đập thật nhanh; mặt của nó đỏ lên và nước mắt trào cả ra; đôi môi run run vì khóc. Thanh bàng hoàng hết cả người, tại sao trên đời lại có một cách trả ơn người khác ngược đời như hắn chứ.
Thư viện vắng hoe, vì đang là ban trưa nên không có ai, không biết trời xui đất khiến thế nào mà Thanh và Hoàng lại ở đây vào lúc này. Hành động vừa rồi của Hoàng may mà không có ai nhìn thấy nếu không cô nàng Thanh lại phải chịu nhiều đau khổ hơn nữa.
Thanh ngồi bệt xuống đất, Thanh tự hỏi bản thân là tại sao chỉ trong vòng có một ngày mà bao nhiêu chuyện xảy ra với mình là thế nào.
Thanh ôm lấy đầu, hai