Buổi sáng không hề êm đềm như mọi hôm, giông bão đang nổi lên. Lòng Thanh cảm thấy thấp thỏm lo âu. Chưa bao giờ Thanh cảm thấy sợ hãi và hốt hoảng như thế này. Thanh tự hỏi phải chăng Thanh sắp phải đối diện với một chuyện mà Thanh chưa từng trải qua trong đời.
Thanh chăm chỉ dậy sớm nấu cơm sáng cho Long, tuy là không được ngon nhưng bù lại Thanh không còn sợ bị Long chửu và tìm cách hành tội Thanh vì dù sao Thanh cũng đã cố gắng hoàn thành nhiệm vụ Long giao cho.
Do vẫn chưa quen dậy trước bảy giờ nên đôi mắt Thanh nhíu lại, chân nọ đá chân kia Thanh bước vào phòng tắm. Thanh ngáp ngủ một cái rõ to, vuốt lại mái tóc rối, quẹt kem đánh răng lên bàn chải. Thanh bắt đầu tiến hành làm vệ sinh buổi sáng.
Điện thoại reo vang làm Thanh giật mình, miệng ngậm bàn chải, Thanh chạy ra phòng ngủ, lục tìm túi sách. Thanh lấy điện thoại, mở máy, Thanh giật mình nhìn một số lạ hiện lên trên màn hình. Thanh định cúp máy khỏi nghe luôn nhưng có một điều gì đó thôi thúc Thanh tò mò muốn biết là ai.
_Chào em…!! Xin lỗi vì làm em thức giấc…!!
Thanh mỉm cười hóa ra là Hoàng. Miệng ngậm kem đánh răng nên Thanh không nói được rành.
_Chào anh…!! Sáng sớm thế này anh gọi cho em có việc gì không…??
Hoàng ấp úng.
_À.. cũng chẳng có gì quan trọng, anh chỉ muốn biết là hôm nay em có đi học không thôi…??
_Tất nhiên là có. Anh gọi cho em vì muốn biết chuyện này thôi à..?? Anh vui tính quá đấy…!!
_Ừ, bạn bè phải quan tâm đến nhau chứ…??
_Em cảm ơn anh, nhưng mà có chuyện gì mà hôm qua hai anh cùng đến nhà em hỏi cùng một câu hỏi thế…??
Hoàng ngập ngừng.
_Anh xin lỗi vì anh mà em bị vạ lây. Anh sẽ cố ngăn chặn không cho phép ai được tiếp cận em…!!
Thanh cười thông cảm nói.
_Chuyện này em hiểu, dù gì bố mẹ em cũng làm trong đài truyền hình, cô em làm quản lý ột nhóm nhạc, cuộc sống thần tượng của các anh đúng là không dễ chịu gì. Chỉ khác là ở Việt nam không có paparazzi còn ở xứ Đài này lúc nào cũng có…!!
_Em thật may mắn vì có một gia đình làm nghệ thuật, em có muốn đi theo hướng này hay không…??
Thanh giãy nảy.
_Dạ, em không thích. Mai sau em muốn trở thành một võ sư hay một thầy giày võ ở một trung tâm nào đó…!!
Hoàng bật cười khúc khích.
_Ước mơ của em đúng là ngoài tưởng tượng của anh. Anh nghĩ là em đang đi đúng hướng với nguyện vọng.- Hoàng thở dài- Còn anh, anh không còn sự lựa chọn nào khác…!!
_Vậy sao…?? Anh bị gia đình ép anh phải trở thành một ca sĩ à…??
_Không phải thế, là do bản thân anh ép anh. Anh phải làm được một cái gì đó cho cô ấy, anh muốn hoàn thành nguyện vọng được đứng trên sân khấu của cô ấy…!!
Giọng Thanh trầm buồn.
_Em xin lỗi vì đã khơi lại nỗi buồn của anh….!!
Hoàng vội nói.
_Em làm sao thế, sao hơi một tí là em lại xin lỗi anh. Lẽ ra người phải xin lỗi em là anh mới đúng, chính anh đã đưa em vào rắc rối…!!
_Em rất vui vì được làm bạn với anh. Cuộc sống có ai học được chữ ngờ đâu hả anh, chúng ta để ý đến nó làm gì, có khó khăn thì vượt qua khó khăn. Cuộc sống như thế mới thật sự có ý nghĩa….!!
Hoàng cảm thấy ấm lòng.
_Em nói đúng. Cảm ơn em vì đã cho anh thêm dũng khí. Anh hứa sẽ làm mọi cách để bảo vệ em…!!
Cơ thể Thanh trùng xuống, trái tim Thanh đập thật nhanh, đây là lần đầu tiên có một chàng trai nói muốn bảo vệ Thanh.
Thấy Thanh im lặng không nói gì. Hoàng lo lắng hỏi.
_Em không trách anh chứ…?? Anh xin lỗi nếu anh nói điều gì đó không phải…??
Thanh mỉm cười trấn an Hoàng.
_Em chỉ đang nghĩ lại lời của anh nói. Anh có biết là từ nhỏ em không có anh trai nên cảm giác được một người anh trai quan tâm thật đặc biệt…!!
Hoàng thoáng buồn hỏi.
_Em chỉ coi anh là một người anh trai của em thôi sao…??
Thanh ngu ngơ không hiểu Hoàng hỏi như vậy có nghĩa là gì, với Thanh mà nói, cuộc sống thoải mái sung sướng hơn nhiều, Thanh ớn nhất là tình yêu liên quan đến thần tượng.
_Tất nhiên anh là một người bạn tốt của em. Chẳng phải chúng ta đã hứa sẽ quan tâm và chăm sóc lẫn nhau sao...??
_Ừ, đúng rồi…!!