Hoàng Quân nắm lấy tay Thanh, trên môi của hắn nở một nụ cười, việc Thanh bị hiểu lầm là bạn gái của hắn không hề làm hắn khó chịu mà ngược lại hắn còn cảm thấy vui, thấy thích thú vì hắn có cơ hội được ở gần, được tìm hiểu và được khám phá về Thanh nhiều hơn, hắn muốn biết giữa Thanh và Thiên Vy khác nhau như thế nào..?? Trong hai người con gái giống nhau về ngoại hình, còn về tính cách thì có gì khác biệt…??
Hoàng đi trước, Thanh bước theo sau. Trong lòng Thanh bây giờ đang rối rắm, đang phiền não, tình cảm Thanh dành cho Hoàng, dành cho Long đang làm Thanh mệt mỏi, Thanh không biết là có thật sự Thanh đang thích đang yêu Long không, ở bên cạnh hắn làm luôn làm trái tim Thanh đập thật nhanh, luôn làm đầu óc Thanh căng thẳng, luôn làm cho Thanh không thể nghĩ gì, không thể tập trung làm gì.
Còn khi ở bên Hoàng, hắn lại cho Thanh cảm giác bình yên, Thanh có thể nói hết những gì mà Thanh thích, có thể làm những gì mà Thanh muốn, Thanh có thể vì hắn, Thanh sẵn sàng từ bỏ tự do, từ bỏ cuộc sống trước kia của mình, Thanh muốn làm cho hắn vui. Nhưng điều quan trọng Thanh có thể hiểu được hắn đang nghĩ gì, đang muốn gì.
Thanh nhăn nhó, miệng lẩm bẩm.
_Vậy là mình đang thích ai, ai mới thực sự là người đàn ông của đời mình…??
Thanh lắc đầu.
_Mình nghĩ đến tình cảm nam nữ từ bao giờ thế này…?? Mình sợ ngộ nhận lầm phải tình yêu lắm, người ta nói một ánh mắt, một nụ cười, một chút nhớ nhung đâu phải là đã yêu, đâu phải là đã nhớ, đó chỉ một chút tình cảm thoáng qua, một chút cảm giác của tình yêu mà thôi…!!
Một người đàn ông vừa bước qua người Thanh, khi hai ánh mắt giao nhau, Thanh cảm thấy có một luồng điện vừa chạy dọc cơ thể, trong một lúc Thanh không nhận rõ người đàn ông đó là ai, vì một cô gái tôn thờ cuộc sống chỉ có ăn và ngủ như Thanh mà phải nghĩ đến những người Thanh chỉ gặp có một lần thì hơi khó cho Thanh.
Giọng Hoàng vang lên.
_Chào Long Nhật, cảm ơn cậu hôm nay đã đến dự cuộc họp báo của mình…!!
Thanh quay mặt đi chỗ khác, Thanh sợ ánh mắt của người con trai này.
Hắn lạnh lùng hỏi.
_Đây là bạn gái của cậu à… ??
Hoàng gật đầu.
_Đúng thế… !!
Trong lòng Long có một cái gì đó đau đớn, nhói đau đang bùng lên, người con gái này làm cho trái tim Long đập thật nhanh, người con gái đã phá tan đi bức tường băng giá mà Long đã cố dựng bấy lâu nay, bây giờ cô ta lại đi với một người đàn ông khác, tay trong tay cùng nhau đi lên trên sân khấu, cùng tuyên bố ọi biết họ đang yêu nhau, đang thuộc về nhau.
Ánh mắt Long nhìn Thanh không rời, còn Thanh không dám nhìn thẳng vào mắt Long, Thanh giả vờ ngó lơ đi chỗ khác. Long nhắc Hoàng.
_Cậu giới thiệu bạn gái của cậu ình biết đi…!!
Hoàng gật đầu. Hoàng bảo Thanh.
_Đây là Long Nhật, bạn làm cùng công ty với anh. Chắc là em không lạ gì cậu ta chứ… ??
_Còn đây là Thu… !!
Thanh ngước mắt nhìn lên, trong đôi mắt Long có cái gì đó đáng sợ quá khiến Thanh sợ hãi, Thanh lắp bắp.
_Chào…chào anh… !!
Hắn nhếch mép.
_Chào cô… !!
_Trông hai người rất hạnh phúc, rất xứng đôi… !!
Hoàng vô tình mỉm cười.
_Cậu chỉ đang nói đùa… !!
Hắn hỏi nhỏ.
_Cậu thấy bạn gái mình thế nào… ??
Long quan sát Thanh từ đầu đến chân, sự thay đổi và lột xác hoàn toàn của Thanh khiến hắn sững sờ, khiến mặt hắn đỏ lên, hắn vội bịt chặt miệng, hắn quay mặt đi chỗ khác, hắn sợ nếu hắn đứng ở đây thêm một lúc nữa, hắn sẽ lôi Thanh đi, hắn sẽ gây nên chuyện, nên hắn gấp gáp bảo.
_Gặp cậu ở buổi báo. Mình có việc nên mình đi trước… !!
_Ừ… !! Cậu nhanh lên nhé… !!
_Biết rồi… !!
Hoàng quay lại bảo Thanh.
_Chúng ta đi thôi…!!
Thanh bây giờ mới nhận ra người đàn ông này là ai. Thanh vội hỏi.
_Anh…anh có…có phải là…là ….??
Long lạnh nhạt hỏi.
_Cô muốn biết gì…??
Thanh mỉm cười.
_Anh có phải là người mà lần trước tôi gặp ở trên đường không…??
Hắn gật đầu.
_Cảm ơn lần đó cô đã cứu mạng tôi. Nếu có gì cần tôi làm cho cô thì cô cứ nói, tôi sẽ cố gắng hết sức…!!
Thanh xua tay.
_Không cần đâu…!! Ai ở trong hoàn cảnh của tôi cũng làm như vậy thôi. Tôi chỉ không ngờ là anh lại là ca sĩ Long Nhật, lúc đó tôi lại tưởng anh là một tên tội phạm đang bị mọi người đuổi bắt vì tội ăn trộm cái gì đó…!!
Lời nói ngây thơ của Thanh khiến Hoàng cười thật to. Long trừng mắt.
_Cô đúng là đến chết cũng không thay đổi được tính ăn nói bộp chộp của mình. Sao cô dám bảo tôi là một tên ăn trộm, một tên tội phạm hả…??
Thanh hốt hoảng.
_Tôi…tôi xin..xin lỗi chỉ là trong lòng tôi nghĩ sao nói vậy thôi. Mong anh thông cảm…!!
Hắn hừ một tiếng.
_Tôi nể tình cô cứu tôi nên tôi bỏ qua cho cô nếu cô mà còn tái phạm là không xong với tôi đâu…!!
Thanh le lưỡi.
_Ghê quá…!! Tôi tưởng anh lành hiền ai dè anh lại dữ thế…!!
_Tôi hứa từ lần sau gặp lại anh, tôi sẽ lờ như không quen biết anh vì tôi sợ anh xử tôi lắm…!!
Dương Ca ló đầu từ sau cánh gà sân khấu.
_Trời ơi…!! Bây giờ là mấy giờ rồi mà ba cô cậu còn ở đó, có mau nhanh lên không…??
Hoàng bảo.
_Em ra ngay….!!
_Chúng ta đi nào…!!
Thanh loạng choạng bước, bỗng.
_Cộp…!!
Thanh nghiêng người sang một bên, Long vội đỡ lấy Thanh, Hoàng cầm lấy tay Thanh lôi lại, cả ba ánh mắt nhìn nhau không rời, Thanh ngại ngùng quá, mặt Thanh đỏ như gấc chín, tuy đây là lần thứ hai gặp lại Long Nhật nhưng không hiểu tại sao, Thanh lại cảm thấy thân thiết, cảm thấy đã quen biết Long Nhật từ khi nào rồi, tại sao ánh mắt