Khuôn mặt khinh bỉ x2
Cuối cùng Hoa Lao cũng biết con báo trong mơ từ đâu tới…
Cả đêm qua anh bị Ngao Giao đè lên người ngủ. Hiện tại toàn thân đau nhức, mắt thâm quầng đến độ có thể gia nhập “Hội cú đêm sành điệu”. Điều khác biệt duy nhất chắc là anh không bị cắn cho dớt dãi đầy mặt, cúc hoa cũng bảo vệ được sự trong trắng…
Hoa Lao đứng trong bếp vừa ngáp vừa nấu cháo, cùng khi đó Ngao Giao khoan khoái bước ra từ nhà vệ sinh. Hắn hơi sửng sốt khi nhìn thấy anh, chủ động chào buổi sáng.
Hoa Lao híp mắt gật đầu, gãi tóc múc cháo ra bát.
Hai người ăn sáng được một nửa thì Ngao Giao bỗng mở miệng hỏi: “Ngày hôm qua tôi… không làm gì chứ?”
Hoa Lao đang buồn ngủ rũ rượi, suy nghĩ hồi lâu mới hiểu ý của đối phương, theo bản năng lắc đầu.
Ngao Giao có vẻ thoáng nhẹ nhõm, sau đó nghiêm mặt nói một cách lạnh nhạt: “Hôm qua tôi say quá, có làm gì chăng nữa cậu cứ xem như trò hề là được, đừng hiểu lầm.” Nói xong nhanh chóng liếc nhìn anh, giả vờ như không thèm để ý tiếp tục: “Cậu yên tâm, mặc dù tôi là… Nhưng tôi không hề có cảm xúc gì khác với cậu.”
Tay cầm đũa của Hoa Lao khựng lại một chút, anh cảm giác hình như mình thiếu ngủ thật rồi, ngực đột nhiên đau gắt, nhất thời cũng mất hết hứng ăn. Anh rầu rĩ đáp: “Tôi không hiểu lầm… Tôi no rồi, đến công ty trước đây, sếp cứ ăn từ từ.”
Ngao Giao xin nghỉ nửa ngày. Hoa Lao cũng trải qua một buổi sáng trong