Xảy ra tai nạn nghiêm trọng như vậy hẳn nhiên Ngao Giao không thể tiếp tục chuyến du lịch cùng mọi người. Đặt xong vé máy bay về nước sớm, Hoa Lao thân là người hộ tống cũng hẳn nhiên phải theo phò tá hắn về cung, vì thế tiếc nuối khôn xiết mà lỡ duyên với màn ăn cua và tắm suối nước nóng.
Cả chặng bay Ngao Giao nhìn khuôn mặt như đang vội về chịu tang của anh, khinh thường nói: “Chỉ là ăn cua thôi mà, về tôi mua cho em mấy con cua lông hồ Dương Trừng(1) là được.”
Hoa Lao vẫn rất đau đớn: “Haiz… Em muốn cùng anh ngâm suối nước nóng nữa…”
Ngao Giao bị câu này dỗ cho long nhan đại duyệt(*), đắc chí nói: “Em yên tâm, bồn tắm nhà tôi đủ lớn cho em ngâm thoải mái.”
(*) Long nhan đại duyệt/龙颜大悦: Chỉ tâm trạng vui vẻ thôi, nhưng dùng cho hoàng đế (long nhan aka dung nhan của rồng mà OvO). Lười kiếm cụm nào thay nên để thế, cho mọi người biết rằng sếp Ngao là ông hoàng của đời bạn lắm lời.
Hoa Lao: “…”
Buổi tối hai người như mong muốn được nếm vị cua lông. Bởi tay bị bỏng lạnh nên Ngao Giao bóc cua khổ sở vô cùng, Hoa Lao trông không đành lòng bèn cướp lấy càng cua nói: “Để em để em, anh cứ chờ ăn là được rồi.”
Ngao Giao rất chi ưng ý chàng vợ vừa hiền lành vừa chịu thương chịu khó này, ung dung tự tại như ông hoàng mà đợi được ăn thịt cua.
Hoa Lao bóc cua rất cẩn thận, cúi đầu cặm cụi cặm cụi làm, thịt cua cứ thế chất đống chất đống trong bát. Xong xuôi anh rưới một lớp giấm gừng(2) lên trên, quay đầu tính đưa bát cho Ngao Giao thì thấy đối phương đang nhìn mình không chớp mắt.
“… Trên mặt em dính gì hả?” Hoa Lao mờ mịt dùng mu bàn tay quệt mặt.
Ngao Giao tiến sát lại gần anh, rất tự nhiên mở miệng: “Đút tôi ăn.”
Hoa Lao bất đắc dĩ lườm hắn một cái, tay nhẹ nhàng đưa thịt cua vào miệng đối phương, kết quả một giây sau đầu ngón tay bị Ngao Giao cắn luôn.
Hoa Lao: “…”
Đầu lưỡi Ngao Giao tỉ mẩn liếm khắp các kẽ hở ngón tay của Hoa Lao, khẽ mút một cái rồi mới buông ra, lạnh nhạt nói: “Thật ngon.”
Trong nháy mắt Hoa Lao đỏ bừng từ mặt đến cổ, theo bản năng rụt ngón tay về ngậm trong miệng…
Ngao Giao