Như đã nói, tiểu thiếu gia nhà họ Ngao của chúng ta là một du học sinh từ nước ngoài về, không chỉ về một mình mà còn mang theo một dàn đoàn đội về cùng. Vậy đủ hiểu trình độ của bọn họ như thế nào rồi đó. Ai ai cũng là nhân tài, lấy đại bằng cấp của một người thôi cũng đủ hù chết khiếp, không có nổi bằng thạc sĩ thì căn bản chẳng đáng chú ý!
Cho nên Hoa Lao thân là người duy nhất chẳng-đáng-chú-ý đương nhiên không được chút tôn trọng nào, mặc dù mang tiếng trợ lí tổng giám đốc nhưng vẫn bị người khác sai bảo như thường.
Trong lòng Hoa Lao cũng hai năm rõ mười rằng đám người này phòng anh như phòng trộm cướp, sợ anh là điệp viên 007 thượng cấp Ngao thị phái xuống nằm vùng. Đối với chuyện này, Ngao Giao lại tỏ vẻ rất khinh thường: “Anh hai tôi không phải thằng đần mà phái một tên lắm lời xuống làm con thiêu thân.” Hoa Lao nghe xong chỉ ngượng ngùng sờ mũi, ngoan ngoãn biết điều sắp xếp lại văn kiện và tài liệu.
Những ngày gần đây đoàn đội của Ngao Giao đang chuẩn bị cho một offer cỡ lớn, cũng tiến vào giai đoạn nước rút rồi nên tất cả đều bận xoay như chong chóng. Một mình Hoa Lao lạc quẻ khi sống rất nhàn nhã, bởi ngoại trừ làm tốt công việc trong bổn phận thì chẳng có người đến sai sử anh.
Và vì vậy mỗi ngày đi làm đều là một ngày rực rỡ ánh nắng, đồng chí Hoa Lao của chúng ta cứ như bông hướng dương vây quanh sếp Ngao dốc hết lòng hết dạ hầu hạ, chăm sóc. Tất nhiên nội dung lảm nhảm mỗi ngày cũng càng lúc càng đa dạng.
Ví dụ như: “Sếp Ngao, hôm nay tiết trời đẹp thật, hay trưa chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn đi!” Sau đó buổi trưa hai người liền sang cao ốc đối diện dùng bữa ở nhà hàng ngoài trời…
Lại ví dụ như: “Sếp Ngao, hôm nay tôi lỡ nấu nhiều quá, trưa chúng ta ăn chung đi!” Sau đó hơn phân nửa đồ ăn Hoa Lao mang theo đều vào bụng Ngao Giao, đối phương ăn xong còn vừa ợ vừa ghét bỏ: “Tôi muốn ăn rau hẹ cơ, không thích cà tím.”
Hoa Lao: “…” Không thích sao anh chén sạch… Chén xong còn biết cách gọi món, được voi đòi tiên hả!
Thoắt cái đã sắp tới giờ tan tầm, Hoa Lao vẫn đang sửa sang nốt tài liệu thì cô nàng Andy của Phòng Hành Chính bỗng nghiêng ngả bước vào, tiếng giày cao gót va chạm với mặt sàn vang lên cồng cộc. Rồi “đùng” một tiếng – một chồng tài liệu ngất ngưởng được thả xuống bàn Hoa Lao.
Nàng mỹ nữ chống phịch khuỷu tay lên bìa sơ-mi nằm ở trên cùng, thở phào một hơi: “Mèn ơi, nặng chết bà mày rồi.”
Hoa Lao như mất hồn nhìn chồng tài liệu ngang ngửa quả núi nhỏ trước mặt, khóc không ra nước mắt: “Không thể nào… Vẫn còn nữa hả?!”
Andy thích chí cười trên sự đau khổ của anh, vừa nói vừa nhéo má Hoa