TỐI HẬU NHẤT CÁ LƯU MANH
Tác giả: Lạt Tiêu Giang
QUYỂN 1: Lưu Manh Tiến Hóa
Chương 23: Đánh mất nụ hôn đầu
Dịch & Biên: [VIP]
Nguồn: tangthuvie
Đông Sơn Nhị Trung, một trong ba ngôi trường trung học đứng đầu tại huyện Đông Sơn. Lúc này đang là tan tầm cao điểm, khắp nơi trong trường ồn ào tiếng nói tiếng cười, vô tư vô lự của đám học sinh. Trong lòng đám học sinh, có thể để cho bọn chúng phiền não chính là vấn đề học tập và tình yêu lông bông của tuổi trẻ. Thời học sinh, ai mà chẳng tận tình tiêu xài tuổi thanh xuân của họ, yêu hận, tình thù trong trường học đan xen vào nhau cũng thật là thú vị. Có lẽ, những khi hoài niệm về nó, trong lòng những người trưởng thành không khỏi vô tình mà bật ra một chút ý cười.
Cho tới bây giờ, Sử Hạo vẫn không nghĩ tới, hắn lại có một ngày đẹp đẽ đến vậy, đồng thời cùng được hai vị mỹ nữ tuyệt đỉnh khác nhau hẹn hò, trái ôm phải ấp, điều này bao nhiêu nam nhân tha thiết ước mơ liệu rằng có thể thực hiện được sao?
- Bây giờ?
Sử Hạo sướng rơn, đầu óc choáng váng hãy còn chưa kịp hoàn hồn, gã chửi thầm trong lòng "Ta nhất định là một thằng lưu manh kiểu mẫu của thế kỷ mới. Đàn bà là cái gì? Quần áo à, muốn mua cũng mua được rồi, đ** mặc cũng chẳng chết ai". Gã đang nghĩ tới việc Hải Yến gọi gã tan giờ học cùng nhau về nhà, hãy còn chút do dự, nhưng cuối cùng chả hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, cười đĩ thõa nói:
- Trừ ăn trưa ra cũng không có việc gì, Thơ Lôi, bé muốn mời anh hả? Hắc hắc...
- Á....?
Bị khám phá ra tâm tư, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Thơ Lôi chợt đỏ bừng, quả tim như một con nai con chạy loạn, đầu cúi gầm xuống, kề sát chỗ bộ ngực hơi nhô lên.
- Hạo ca, anh, anh đã giúp em nhiều như vậy.... Trưa nay.... em .... em muốn mời.... Hạo ca....ăn cơm.
- Ơ, Thơ Lôi muội muội à, em cũng thật là quá bất công, bọn anh cũng giúp em mà, em mời một mình hắn, chẳng lẽ .... ợ.... hắc hắc.
Hai thằng gia hỏa Long Giang và Tiền Nhâm Hào không biết từ xó nào chui đến, thuận miệng phun ngay ra một câu.
- Ah há há há, đúng rồi, tớ vẫn còn đang nghiên cứu xem vác tiền đi kiếm chỗ nào ăn uống cái đây, hắc hắc, Thơ Lôi chắc sẽ không hẹp hòi như vậy a
Lại thêm bố Trương Thiên Cường đột nhiên xông ra, lúc bước đi, hẵng còn cố ý làm ấy sợi cơ bắp trên người trở nên giật giật.
Vương Hoa, Nhiêu Hải Yến cùng khoác vai từ trong phòng học đi ra, mới vừa rồi bọn này nói chuyện với nhau Vương Hoa cũng nghe thấy, liền sau đó nói:
- Thế này không được, ta sẽ chủ trì, mọi người cùng nhau đi ăn một bữa.
Sử Hạo liếc mắt nhìn Vương Hoa và Nhiêu Hải Yến, rồi dịch chuyển tầm mắt, nhún nhún vai, nói với vẻ không hề gì:
- Tao thì sao cũng được, dù sao cũng là cơm chùa, Thơ Lôi, nếu không thì cùng anh đi ăn đi, nói cho em biết nha, cái loại cơm chùa nó có hương vị rất đặc biệt, ăn bao nhiêu cũng không thành vấn đề.
- Đkm...
Mấy vị nam sĩ đều đồng loạt nhịp nhàng, nho nhã mà hướng phía Sử Hạo khoa tay múa chân, bắt đầu chọc lên ngón tay giữa.
Buổi trưa, tan giờ học đại đa số học sinh đều về nhà ăn trưa, Sử Thanh cũng như vậy, cho nên Sử Hạo cũng không rủ rê nó.
Nhóm người ùn ùn kéo đến tàn sát quán cơm nhỏ đối diện trường học, Sử Hạo có lần yêu cầu tới quán rượu Long Sơn nổi tiếng bậc nhất Đông Sơn huyện, nhưng trải qua vẻ khinh bỉ của mấy chàng trai cùng việc hai cô gái hết lời khuyên can, Sử Hạo rốt cục cũng đành phải bỏ cái ý niệm đó trong đầu.
Đối diện trường học là một quán cóc nhỏ, nhưng bên trong tiệm cơm nhỏ này khách khứa không hề ít, cả giáo viên lẫn học sinh. Bởi cái quán này là nơi Vương Hoa cũng hay lui tới, nên khi mấy người đang định ngồi xuống thì thấy có một mụ gái già hết thời xun xoe đến bên nhiệt tình chào hỏi. Sử Hạo vừa ngó mụ một phát, mặt mày lại rũ rượi, phờ phạc nằm gục ngay xuống bàn, chờ mang đồ ăn lên, hắn thấy mụ già này kêu con gái mụ đảm đương cương vị người bán hàng, đảm bảo cái quán này có lẽ làm ăn sẽ tốt hơn nhiều.
- Lại thế rồi, nếu không thì uống chút rượu nhá.
Vương Hoa thử dò hỏi.
Sử Hạo bĩu môi, giả nhân giả nghĩa chém:
- Chúng ta đang là học sinh, nhậu nhẹt nó làm bại hoại cái không khí của trường học, nếu mà say ra đấy, điên điên khùng khùng thì thật là phiền toái, hơn nữa ta cũng không uống được bia, tửu lượng không tốt lắm.
- Ơ..... vậy bỏ đi .......
Vương Hoa nói còn chưa xong, đã nghe Sử Hạo làm ngón tay kêu vang đánh tách một phát, lớn tiếng nói:
- Ông chủ, mang tới ba bình Mao Đài (1), hai bình Tứ Đặc (2), ờ, cho thêm bốn lon Hồng Ngưu! (bò húc Red Bull-dịch giả +_+)
Mao Đài và Tứ Đặc là hai loại rượu cực kỳ nặng, không thể pha lẫn với Bò húc, bằng vào cái thứ kinh nghiệm tửu lượng của bọn này, đảm bảo hai chén là phê lòi, bất tỉnh nhân sự, đó cũng chính là điều mà Phương Nghị Thiên từng dạy hắn.
- Hạo ca, sao cậu trâu bò thế?
Trương Thiên Cường ngạc nhiên nhìn Sử Hạo, vừa kêu đ** biết uống bia mà giờ nốc hẳn Mao Đài, quái thai vật con mẹ nó vã, hôm nay đúng là được bệt ở chỗ này rồi.
Mặt tiền quán cơm nhỏ mặc dù không lớn lắm, nhưng hiệu suất quả thật không tệ, mấy người cười cười nói nói được một lúc, chục món ăn đã được dọn ra. Sử Hạo đem Mao Đài và Tứ Đặc chia ra rót vào hai cái bát ô tô, sau đó đổ Bò húc vào trong hai bát đó, tuy nói là trộn lẫn cùng bò húc, nhưng nồng độ sợ rằng còn cao gấp chục lần rượu bia.
Từng người rồi từng người, mỗi người làm một chén nhỏ, uống xong, tất cả đều sặc sụa ho khan, chỉ có Trương Thiên Cường nhấp miệng nhấm nháp, thần sắc đầy vẻ thưởng thức, lẩm bẩm nói:
- Ta thế nào