TỐI HẬU NHẤT CÁ LƯU MANH
Tác giả: Lạt Tiêu Giang
QUYỂN 1: Lưu Manh Tiến Hóa
Chương 37: Thằng ranh con đáng sợ
Dịch & Biên: [VIP]
Nguồn: tangthuvie
- Đkm, đ** biết cái thằng khốn kiếp nào làm ra chuyện này.
Sử Hạo trong lòng mắng to, vừa định quay lưng chạy ra, lại nghĩ tới đám côn đồ kia đã rẽ vào rồi, thể nào cũng sẽ đem lối ra bịt kín lại, chẳng bao lâu sau sẽ mò vào đây, không kịp nghĩ ngợi nhiều, Sử Hạo gia tăng tốc độ, mượn lực quán tính, thân thể vọt lên trên vách tường, hai tay bám lên thành tường, đột nhiên phát lực, nhoáng một cái thân hình bay vèo lên thành tường.
Nhìn Sử Hạo đứng trên thành tường, trong mắt Long Giang có tia dị sắc, có thừa kinh hãi, thằng ôn này đang tính bỏ của chạy lấy người ư? Lão tử rơi vào tình cảnh như bây giờ, chính là do hắn, hắn sẽ không thể vô sỉ như vậy chứ?
Trương Thiên Cường, Tiền Nhâm Hào, Vương Hoa, cũng kinh ngạc ngó Sử Hạo, chợt sáu mắt nhìn nhau, không khí nhất thời bị đè nén đến khó tả.
Thấy được vẻ kinh ngạc trong ánh mắt mấy người, Sử Hạo lập tức nhảy xuống, bất quá không phải là nhảy ra bên ngoài, mà là nhảy ngược vào ngõ cụt. Hắn khom người xuống, thân thể tạo thành hình mái vòm, vội la lên:
- Phía sau là một khu dân cư phổ thông, nhanh lên chút nào, đạp lên lưng tao mà nhảy qua.
Chờ trong giây lát, không thấy động tĩnh, ngó lại mới phát hiện ra cả bốn con người, đứng nguyên tại chỗ, ngây ra như phỗng , ở trong đêm tối, nhìn không rõ vẻ. Nhưng Sử Hạo thấy thân hình Long Giang hơi khẽ run run, mếu máo không rõ tại sao. Sử Hạo lại rống to:
- Con ** các ngươi, chần chờ gì nữa, không muốn phơi xác ở đây thì nhanh nhanh mà nhảy qua đi.
Bốn người Long Giang, Vương Hoa, Trương Thiên Cường, Tiền Nhâm Hào nhìn nhau, chợt tự nhiên ha ha cười cười, không ai nói gì cả, giờ này khắc này, cần gì phải nói năng câu nệ nữa. Long Giang chạy đến bên cạnh Sử Hạo, nhìn hắn một cái thật sâu, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười, thế nhưng trong lòng của gã lại là trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Gã biết, có một loại cảm giác, nó gọi là cảm động.
Vì luyện được dăm ba chiêu thức ở CLB võ thuật trường học, nên Long Giang cũng không phải là một đứa quá kém tắm, dẫm chân lên lưng Sử Hạo, phi thân một cái, dễ dàng nhảy lên thành tường, rồi Trương Thiên Cường, Tiền Nhâm Hào, Vương Hoa ba người cũng lần lượt đạp lên lưng Sử Hạo, có Long Giang phụ trợ phía trên, cuối cùng cũng trèo được lên bờ tường.
Sử Hạo không hề biết rằng, hành động trong lúc vô tình của hắn ngày hôm nay, đã đổi lại được cái nhìn của bốn người anh em cái gì là sinh tử đồng lòng, chân thành tự nguyện, cùng vượt khó khăn, cho dù có bị thêm cả xã hội đen đuổi giết, cho dù tất cả đều là địch nhân, bọn họ căn bản vẫn sẽ làm bạn bên hắn.
Tố chất thân thể của Sử Hạo mặc dù so với đám bạn cùng lứa nổi bật hơn cả, nhưng bị bốn người với tổng trọng lượng hơn 400 cân (1 cân TQ bằng nửa câ) thay nhau "chà đạp", lúc đứng thẳng dậy cũng không kìm được cảm giác đau nhức tê rần, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng khớp, tiếng xương phát ra lách tách. Tuy nhiên đúng lúc hắn muốn lùi lại mấy bước chuẩn bị lấy đà, thì ở phía sau truyền đến một trận gào thét ầm ĩ, rõ ràng đám côn đồ kia đã mò vào. Phát hiện ra Sử Hạo, đám người như được ăn thêm "hải cẩu hoàn", chĩa thẳng con dao hướng thằng Sử Hạo vọt tới, thừa dịp Sử Hạo chưa kịp xoay người, dao bầu mạnh mẽ bổ nhào.
- Cẩn thận phía sau!
Nhóm người Long Giang hét to, quả tim thắt chặt lại.
Sử Hạo cảm nhận phía sau có điều bất thường, rơi vào tình huống như thế, quay đầu nhìn lại là một hành động vô cùng ngu xuẩn, bởi vì như vậy thì chỉ thấy được nhát dao bổ xuống rồi lưu lại trên thân mình một miệng vết thương nhìn thấy ghê người mà thôi. Hắn cũng không quay đầu lại, lăn lộn trên đất một vòng. Một con dao bầu mông lung mờ ảo dưới ánh sáng trăng mang theo một luồng hàn quang xẹt qua thân hình Sử Hạo chặt xuống, va vào nền đất tóe ra một chùm tia lửa nhỏ.
Trên trán Sử Hạo toát ra mồ hồi lạnh, vừa rồi chỉ chậm một giây, sợ rằng hắn đã phơi thây rụng xác, vội