TỐI HẬU NHẤT CÁ LƯU MANH
Tác giả: Lạt Tiêu Giang
QUYỂN 1: Lưu Manh Tiến Hóa
Chương 41: Cô bé phổng phao như búp bê
Dịch & Biên: [VIP]
Nguồn: tangthuvie
"Thằng ôn con có mắt không tròng, Hạo ca ta bản lãnh thế, há ày có thể nhìn ra" Sử Hạo trong lòng cười lạnh, tiến thẳng tới vạch xuất phát.
Đứng ở vạch xuất phát, Hoàng Tiểu Suất nghi hoặc ngó nhìn Sử Hạo:
- Một mình mày
- Một thằng là đủ
- Con m* mày thật ngông cuồng.
Hoàng Tiểu Suất thật sự tức giận, đây là sự miệt thị lõa lồ, đây chính là sự khiêu khích.
Học sinh Ban 7 rối rít ngạc nhiên, mang theo ánh mắt không dám tin nhìn vào Sử Hạo, nháo nhác suy đoán xem liệu có phải vị đại ca này còn chưa tỉnh ngủ.
Sử Hạo loại bỏ hết thảy những ánh mắt hoài nghi và kinh ngạc kia đi. Hắn chỉ nghĩ làm nhanh nhanh một chút rồi còn đi ăn, loại tranh tài kiểu này thật đúng là vô vị đến cực điểm.
- Chuẩn bị.... Chạy!
Theo thanh âm, Hoàng Tiểu Suất và hai gã học sinh khác vô thức chạy vội đi, còn Sử Hạo vẫn đứng im tại chỗ.
- Ớ, con bà nó
Mọi người thêm lần nữa lại cứng họng, thật không dám nghĩ đến thằng cha này thực sự chấp người ta 5 mét, làm sao mà đuổi kịp chớ?
Chỉ thoáng chốc, ánh mắt mọi người đều hội tụ cả trên người Sử Hạo, chỉ thấy Sử Hạo hai chân mạnh mẽ dẫm mạnh lên đất, mũi chân vẽ ra một đường vòng cung hoàn mỹ kèm theo vài mẩu đá vụn bắn lên, khi những mẩu đá vụn rơi xuống trong chớp mắt kia, cả thân mình hắn đã lao vọt đi, trong chớp mắt đó, tất cả mọi người đều sinh ra một ảo giác, giây phút này đây Sử Hạo thật giống như một con ác lang đang phi về phía trước. Với độ nghiêng của thân thể khiến cho người ta hoài nghi liệu hắn có thể bị té xuống đất hay không.
Thân thể Sử Hạo từ từ đứng thẳng lên, hai tay đong đưa cấp tốc rất nhịp nhàng giống như biến hóa ra vô số ảo ảnh hình cánh tay, mũi chân nhanh chóng luân chuyển trên đường băng, làm người người có cảm giác rằng sẽ bay lên bất cứ lúc nào. Mọi người không khỏi kinh ngạc nhìn bóng người chạy vọt như bay trên đường băng, vóc dáng nhỏ bé của hắn lúc này trông lại càng giống loài ác lang khi đang chạy, bọn họ không tìm được từ nào hình dung để nói về một loại chấn động như thế, quả tim không tự chủ được cũng chạy vội theo bước chân kịch liệt lên xuống của hắn ta.
Ở quãng 50m, Sử Hạo đã vượt qua tất cả, lúc vượt qua Hoàng Tiểu Suất trong nháy mắt đó, Sử Hạo tặng cho hắn một tia cười ý vị đến khó hiểu, tựa như châm chọc, tựa như khinh thường.
Nằm ngoài dự đoán của mọi người không phải là việc Sử Hạo dường như đã chắc chắn giành được ngôi vị quán quân, mà làm cho họ kinh hãi chính bởi đây là thành tích của việc hắn đã chấp bọn kia chạy trước 5m.
Giờ khắc này, hắn thành tiêu điểm trong ánh mắt của tất cả mọi người.
- Con bà nó, đây là giống quái thai nào vậy?
- Đm, thằng lùn kia lắp động cơ sao?
Vài người Ban 5 nhịn không được phát ra tiếng than sợ hãi.
Học sinh ban 7 ngây người như phỗng nhìn Sử Hạo chậm rãi trở về, lúc này trong lòng bọn họ vẻ kinh ngạc không nói cũng nhìn ra, chỉ còn lại rung động cùng sợ hãi.
- Sử Hạo, ‘giỏi quá’ a. (còn có nghĩa là “cây gậy tốt”-dịch giả)
Một ả nữ sinh bỗng nhiên đứng lên lớn tiếng hoan hô, kích động quơ cánh tay trắng nõn về phía Sử Hạo, mang theo cái nhìn rất sâu đầy rung động.
Sau cơn kích thích của ả nọ, đám học sinh Ban 7 vừa thừ người ra mới từ từ khôi phục như cũ, trong tình huống như thế, nếu là bình thường hẳn phải là kích động mà hoan hô reo hò đạt tới mức đề-xi-ben cao nhất.
Tiếng vỗ tay, tiếng than thở sợ hãi tại sân bãi một hồi lâu sau vẫn chưa dứt, hai ả nữ sinh trông có vẻ lộng lẫy cầm lấy chai nước như hai con dở điên điên khùng khùng chạy đến bên người Sử Hạo, dịu dàng đưa chai nước khoáng cho Sử Hạo, lộ ra một nụ cười kiều mỵ:
- Sử Hạo, cậu thật giỏi a
Giờ khắc này, chẳng còn ai cảm thấy hắn thấp, chỉ cảm thấy hắn ta thật là sặc sỡ, làm cho người khác phải chú ý. Khóe miệng hắn theo thói quen nhếch ra một hình vòng cung lúc ẩn lúc hiện, mang theo dáng vẻ bướng bỉnh điên cuồng cùng dã tính của động vật, tự nhiên hai ả nữ sinh không khỏi ngây người, các ả lần đầu hiểu được, à thì ra, chàng trai này cũng có mị lực đến vậy, đôi môi của hắn thì ra cũng rất gợi cảm đấy chứ.
Một con người có mị lực, không nhất định phải là tướng mạo đẹp trai, vóc người cao lớn, cái đó bất quá là vẻ đẹp dễ hình dung nhất mà thôi. Mị lực, có thể gọi là sự tổng hợp của tất cả mọi mặt như tướng mạo, khí chất, thực lực, tính cách, cái đó đơn giản là đánh giá qua vẻ bề ngoài, Sử Hạo gã khinh thường loại vẻ đẹp này.
- Hey, nếu không đưa ta, nước bên trong sẽ sôi lên đấy.
Sử Hạo cười mỉa mai nói, hai ả người đẹp này rốt cuộc là tới đưa cho ta nước hay tới ngắm nhìn chàng đẹp trai vậy.
Cầm chai nước, hắn ôn nhu nho nhã nói:
- Cảm