TỐI HẬU NHẤT CÁ LƯU MANH
Tác giả: Lạt Tiêu Giang
QUYỂN 1: Lưu Manh Tiến Hóa
Chương 44: Người đẹp mời cơm
Dịch & Biên: [VIP]
Nguồn: tangthuvie
Yến Phi Nam vọt người dịch chuyển né tránh, mặt ngoài thì bình thản ung dung, nhưng kì thực né tránh vô cùng khó khăn, tùy thời có thể dính chiêu rất nguy hiểm. Gã vội vàng nhanh chóng lui về phía sau, cánh tay ra dấu dừng lại, nói:
- Ghê gớm rồi, dừng lại thôi.
- Đm, biết sợ chưa
Sử Hạo dừng tay, mạnh miệng nói, nhưng kì thực "nuốt răng vào bụng, có khổ tự biết" thôi, mới vừa rồi công lâu như vậy, mãi không hiệu quả, thực lực đôi bên sàn sàn như nhau, thằng cha "Đít chai" này rất là mạnh.
- Sử Hạo, thực lực của cậu cũng không tệ, CLB sẽ giúp cậu khai quật được tiềm lực tốt nhất của mình, ta lại lần nữa chân thành mời cậu gia nhập.
Yến Phi Nam hất gọng kính lên cao trên cái sống mũi cong cong đẹp mắt, ngữ khí không nóng không lạnh, nhưng lại giống như có ma lực khiến cho người ta không thể làm ngơ, nhất là ánh mắt như rắn độc của gã làm người khác phải rét run.
Từ lúc Phương Nghị Thiên rời đi, Sử Hạo chỉ còn lại một thân tự mình tìm tòi luyện tập, lời mời của Yến Phi Nam quả thật là có một chút khiến hắn động tâm, bất quá hắn lại là kẻ chỉ thích làm theo ý mình, loại việc không có tự do, hắn tuyệt đối không muốn bắt ép bản thân phải làm, cho nên, mặc dù có chút động tâm thật, nhưng hắn vẫn cự tuyệt:
- Tạm thời không có hứng thú, để sau hẵng nói đi, các vị cứ tiếp tục.
Lời vừa nói xong, cũng chẳng quan tâm đến sự căm thù của đám thành viên CLB, hắn xoay người bước đi ra ngoài.
- Ê!
Một đạo âm thanh lạnh lẽo như băng vọng lại bên tai, Sử Hạo bộ dáng nghi ngờ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở phía bên trái có một thiếu niên chừng mười tám, mười chín tuổi tựa trên vách tường, hai tay đút túi quần, nghẹo đầu nhìn hắn, ánh mắt vô hồn được một mái tóc dài che phủ, khuôn mặt lãnh khốc tựa như dao nhọn, da dẻ trơn bóng, trắng nõn, lộ ra góc cạnh, vô cùng lạnh lùng, lông mày rậm, sống mũi cao, đôi môi đẹp, hai tròng mắt sâu thăm thẳm mà sáng như sao, không khỏi toát ra vẻ lãnh khốc có khí chất cao quý.
Sử Hạo trong nháy mắt tổng kết ra, kẻ này chính là một phiên bản "Lưu Xuyên Phong của Trung Quốc thời hiện đại". (1)
- Ngươi, gọi ta?
Sử Hạo nghi ngờ hỏi.
- Có cơ hội, ta muốn cùng ngươi đánh một trận.
"Lạnh lùng" nói với ngữ khí cũng lạnh lùng, theo lý thuyết với cái loại thái độ cùng ngữ khí của thằng cha này, bằng vào tính tình của Sử Hạo thì hắn sẽ mặc kệ, nhưng hắn đã không làm vậy, hắn lẳng lặng nhìn người thiếu niên kia thật lâu, rồi hắn lại nhìn lại đám thành viên chung quanh của CLB, nhưng thật kinh dị, hắn chợt phát hiện ra ánh mắt những kẻ khác nhìn về thiếu niên kia cũng đều mang theo một chút sợ hãi, đúng vậy, chính là sợ hãi, cái loại sợ hãi của bọn nô lệ sau nhiều năm bị địa chủ làm nhục.
Ngay cả Yến Phi Nam hình như cũng tỏ ra một chút khác biệt, cả tay này cũng bị chấn động sao?
Sử Hạo nhún vai, rất tự nhiên cười nói:
- Chờ có cơ hội rồi hẵng nói, đói rồi, đi ăn đây.
"Lạnh lùng" nhìn hắn một cái, không nói gì, xoay người rời đi, tư thế bước đi tuy có lạnh lùng nhưng lại lộ ra một chút ưu nhã, khí chất lạnh lùng cao quý đó, quả là không phải ngụy tạo, loại đàn ông kiểu này có uy lực giết chết cả nam lẫn nữ, cả già lẫn trẻ.
Đối với mị lực của bản thân Sử Hạo luôn luôn vô cùng tự phụ, dẫn đến lòng tự tin cao độ của hắn không khỏi có chút mặc cảm tự ti, sinh ra một thằng đàn ông như vậy, thật là tội lỗi a.
Yến Tịnh thấy Sử Hạo muốn rời đi, con mắt đảo như rang lạc, cái miệng nhỏ nhắn phớt hồng đột nhiên lộ ra một nụ cười mỉm, vội vàng đuổi theo:
- Tiểu lưu manh, chờ ta với!
Đi tới cửa CLB võ thuật Sử Hạo đang suy nghĩ