Quyển 1: Lưu Manh Tiến Hóa
Chương 53
Thảm bại không còn mặt mũi
Nguồn: Vip Văn Đàn
Nửa thân trên Hoa Diệc Sơn mặc một chiếc áo ba lỗ trắng, hạ thân là một chiếc quần short kẻ ô vuông, phơi bày da thịt mạnh mẽ săn chắc, làm hấp dẫn rất nhiều đám nữ sinh hai tay đang chống cằm, vẻ mặt mê đắm thiếu chút nữa thì con mắt biến thành hình trái tim. Hoa Diệc Sơn đeo trên mặt nụ cười lạnh nhạt, rất bình tĩnh, gã không nghĩ tới thằng Sử Hạo lại ngang ngược như vậy, trong lúc nhất thời cũng chẳng biết nói gì, kẻ đứng giữa như gã thực sự có điểm giống kiểu "Trư Bát Giới soi gương", cả trong lẫn ngoài đều không còn là người nữa rồi.
Có đám ba người Hoa Diệc Sơn ở đây, trong lòng Khổng Tường đã xác định diễn biến câu chuyện này sẽ chẳng có gì phát triển thêm được nữa. Cho dù là kẻ trước mắt này có thể một quyền đập vỡ quả bóng rổ thì cũng chẳng thay đổi được điều gì, cho nên ánh mắt nhìn về phía Sử Hạo cũng từ kinh hãi dần trở nên trơ trơ, gã khinh thường liếc nhìn, tiện đó xoay thân đi về phía đám người đội bóng rổ.
"Đm, mày tưởng lão tử nói đùa có phải không?" Một đứa đầu óc thiếu chất xám, tính tình nóng như lửa, rất dễ dàng bốc đồng như Sử Hạo lúc này cũng đã giận sôi gan tím ruột, dám lấy bóng nện tao, dám chê tao thấp bé rồi rủ tao thi đấu bóng rổ, bây giờ sợ thua lại còn muốn quỵt nợ à, làm đ** gì có lý nào nói xong thì là xong, con mẹ nhà nó định coi Hạo ca này là cái giống gì? Mặt mũi Hạo ca chôn đi đâu?
Sử Hạo tức sùi bọt mép nhanh chân đuổi theo, vừa mới đuổi được mấy bước đột nhiên trước mặt lóe ra một bóng người, tay phải kẻ nọ nhanh chóng ngăn cản, vừa khéo đã chặn lại được đường đi của Sử Hạo, rõ ràng lại là cái mặt đẹp trai như ánh mặt trời kia, vóc người cao lớn khiến đám nữ sinh muốn sàm sỡ một trăm lần kia - Hoa Diệc Sơn, tay này tướng mạo anh tuấn, vóc người cao to đẹp đẽ, tính cách tương đối hòa ái tỉ mỉ, hơn nữa còn là một tiểu minh tinh, là thần tượng trong đám học sinh, quả thật giống như một hoàng tử trong mấy câu chuyện cổ tích.
Gã mang bộ mặt lạnh nhạt, mỉm cười nói: "Vị bằng hữu, người ta đã nhường một bước, sao cậu cứ phải cố bước thêm một bước làm chi?"
Trong lòng Sử Hạo cười lạnh, nó nhường một bước á? Cái thằng chó nhà nó bây giờ chả sợ ỉa ra quần rồi đấy. Hắn cũng không thích đôi co cùng thằng cha này, bộ mặt Sử Hạo nham hiểm lạnh lùng nói: "Mời ông tránh ra, đánh cuộc thua, chẳng lẽ ỷ vào đông người rồi muốn quỵt nợ, có phải không? Nếu như kiểu mẫu của Nhất Trung chính là những thằng điểu nhân như thế, vậy thì cùng lên đi, Hạo ca tao nhận tất." Sử Hạo nhìn đám học sinh quây quần chung quanh xem náo nhiệt, nhưng từ trong thần sắc của đám này nhìn không ra vẻ oán giận cùng chung mối cừu hận như dự liệu, ngược lại đó là loại thần sắc ẩn chứa ý tứ mù mịt khó hiểu, tựa như cười nhạo, tựa như khinh thường, điều này không khỏi làm cho Sử Hạo có chút hoang mang, rốt cuộc tình hình là ra làm sao?
Tính tình Hoa Diệc Sơn quả nhiên là không tốt đến như vậy, gã hình như cũng không phải vì bị Sử Hạo chê cười mà tức giận, trên mặt gã vẫn như cũ là một nụ cười bình tĩnh. Gã thu hồi cánh tay phải đang ngăn cản Sử Hạo, chắp tay sau đít, không nhanh không chậm nói: "Tôi không biết giữa các cậu có mâu thuẫn gì, nhưng nơi đây là Nhất Trung, tôi không thể để bạn học của tôi động võ ngay tại Nhất Trung được, tôi là Hoa Diệc Sơn của CLB võ thuật, đối với cậu rất có hứng thú, hy vọng cậu có thể chuyển sang học bên Nhất Trung, gia nhập cùng chúng tôi." Lời nói của gã có chút giống lời mời, nhưng giọng điệu thì không thể nghi ngờ, nó phảng phất mùi vị cao cao tại thượng của một hoàng đế đang ra lệnh cho lũ hoạn quan.
Danh tự Hoa Diệc Sơn này ở mười mấy ngôi trường trong huyện Đông Sơn đều biết tiếng, có thể nói đó là một nhân vật có tên tuổi tại Đông Sơn. Hệ cao trung, y đã dẫn dắt CLB võ thuật Nhất Trung liên tục hai lần liên tiếp bảo vệ ngôi vô địch của giải thi đấu toàn huyện được tổ chức mỗi năm một lần, cho nên lần so tài năm nay, việc vô địch là điều bắt buộc. Có như thế, cuộc đời học sinh cao trung của y mới không còn gì để tiếc nuối (Hệ cao trung có 3 năm học), có thể y không phải tuyển thủ mạnh nhất tại giải thi đấu huyện, nhưng tuyệt đối sẽ là CLB mạnh mẽ nhất, uy thế nhất và thành công nhất.
Vốn định mượn danh tiếng của mình để khiến cho Sử Hạo biết điều một chút, ai dè lại rất không đúng dịp, bởi vì một kẻ "không màng thế sự" "cô lậu quả văn" (kiến thức nông cạn quê mùa) như Sử Hạo làm sao mà biết được một vị "Danh nhân" nổi tiếng như y.
Mặc dù đối với tay Hoa Diệc Sơn này Sử Hạo cũng chẳng có gì là ghét, nhưng giọng điệu của y lại làm Sử Hạo rất chi ngứa mắt. Sử Hạo là một thằng có tính cách cổ quái, tâm tình lúc nắng lúc mưa vô cùng thất thường, lúc mà tâm tình đã không được tốt, kể cả ngươi có là Thiên Vương Lão Tử, hắn ta cũng đ** quản, hắn cứ làm theo ý hắn thôi.
Thứ nhất thằng này đã bảo hắn là người của nó, thứ hai bây giờ lại bảo rất có hứng thú đối với hắn, thể hiện ra một thần thái cao cao tại thượng, không ai bì nổi, cái đ** gì vậy, mày đối với ông có hứng thú, còn ông nhìn mày thật là chướng mắt, Sử Hạo khịt mũi, lạnh lùng nói: "Bất kể mày là Hoa Diệc Sơn hay