Quyển 1: Lưu Manh Tiến Hóa
Chương 73: Đó là cô gái tốt.
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: ***********
Càng tiếp xúc với Sử Hạo, Vương Hoa càng không thể nhìn thấu người thiếu niên tóc đỏ trước mặt này, tính cách cổ quái không làm cho người khác nắm bắt được, bất quá có thể khẳng định, hắn từ từ trưởng thảnh rồi.
Xúc động, ngang ngạnh, đơn độc, trong mắt không người nào,kiêu ngạo ngang ngược, tự đại liều lĩnh, tất cả đều có thể dùng để nói về Sử Hạo. Nhưng lúc này, Vương Hoa tựa hồ như thấy được một Sử Hạo hoàn toàn khác, hắn dần dần học được cách dùng đầu óc, không đơn giản như suốt ngày giải quyết chuyện bằng nắm đấm nữa.
Nếu là trước kia, nghe thấy mình bị đuổi học, phản ứng đầu tiên của Sử Hạo khẳng định sẽ là đánh cái người hãm hại mình đến nổi má nhìn không ra. Sau đó vẫy đầu tiêu sái rời đi, nhưng hành động của hắn đã nằm ngoài dự đoán của Vương Hoa. Hắn làm ọi người kinh ngạc, dưới mái tóc màu đỏ kia, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười tà, Sử Hạo cũng không nhịn được mỉm cười, tao thấy, mày không chịu cô độc rồi.
“Hạo ca, nói thật đi, mày rốt cục đang nghĩ đến âm mưu quỷ kế gì? Cho Dương Lâm một lễ vật thì tốt hơn để tao sảng khoái trước đi”Đặt mông ngồi lên bàn, miệng ngậm một điếu thuốc do Sử Hạo đưa, Long Giang hỏi, tìm nữ sinh cho Dương Lâm, cũng quá tiện nghi cho hắn.
“Sao mày đần quá vậy, đưa cái lổ tai lại đây, chúng ta như thế này... thế này... thế này...”Sử Hạo ôm lấy bả vai của đám người Vương Hoa Long giang, nhỏ giọng nói bên tai họ, giảng giải một phen, phun nước miếng đầy mặt bọn họ, mọi người càng nghe càng hưng phấn, càng nghe càng giật mình, vẻ mặt từ kinh ngạc biến thành cao trào, sảng khoái. Thằng nhãi này cũng quá vô sỉ rồi, người ta nói ngã một lần, khôn ra một chút, thằng này sau khi bị tàn phế, liền chuyển hóa đến cực cảnh của vô sỉ rồi.
Sử Hạo cười nói : “Được rồi, chuyện này làm phiền Tiền tổng vậy, vậy tao lái chiếc cadilac này đi hóng gió đã”Nói xong, liền nhảy lên “chiến xa”của hắn, hét lớn : “Người phía trước tránh ra, lưu manh đua xe, đâm chết không chịu trách nhiệm”
“Mẹ kiếp”Đám người Long Giang, Trương Thiên Cường té xỉu.
Đi hóng gió xong về đến Sử Hạo liền nhắm mắt trầm tư trên bàn, nước miếng chảy dài từ miệng dọc xuống bàn cứ như là thác nước ấy, cứ ngủ khò khò vậy, rồi ba tiết buổi chiều cũng trôi qua.
Sau khi tan học, Sử Hạo lại lái chiếc cadilac công nghệ cao của hắn ra ngoài cổng trường, trên đường thỉnh thoảng lại làm ra cảnh nguy hiểm, hù dọa đám học sinh ven đường hét lên chói tai.
“Hả? Tiểu lưu manh, tay anh làm sao?”Đột nhiên, một âm thanh chấn động vang lên như tiếng bể ly dọc theo không khí truyền đến bên tai Sử Hạo.
Sử Hạo thắng gấp lại, cái âm thanh này quá quen thuộc với hắn, hơn nữa trừ nàng ra không ai đủ can đảm gọi mình là tiểu lưu manh cả, Sử Hạo quay đầu nhìn lại, thấy một dáng người quen thuộc làm cho người ta si mê cùng với đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át, tràn đầy kinh ngạc nhìn mình, trong lòng Sử Hạo hiện lên một tia vui mừng lẫn sợ hãi khó hiểu, cười nói : “Nha đầu, sao lại đến đây?”
“Trả lời em trước, tay anh là sao vậy, tự nhiên tốt lên có thể động?”
“Đừng kích động đừng kích động, tay của anh tốt lên, đương nhiên có thể động”Sử Hạo thấy nàng khẩn trương như vậy, trong lòng không khỏi bật cười, bất quá trên khuôn mặt kiều diễm đáng yêu của Yến Tĩnh lại lộ ra một chút lo lắng, tựa hồ đã tiều tụy không ít : “Mấy bữa nay em đi đâu?”
“Ngày nào cũng ở nhà, đúng rồi, mấy ngày nay em lên mạng tìm rất nhiều tư liệu về gãy xương cho anh, vốn muốn giúp anh hồi phục lại, nhưng xem ra không cần”Yến Tĩnh cười hì hì nói, đôi môi đỏ mọng kiều diễm hé ra, đôi mắt đẹp lưu chuyển nhìn quanh, rồi bước đến bên cạnh Sử Hạo, quả thật rất là mê người.
Vì mình kiếm tư liệu? Sử Hạo đột nhiên biết Yến Tĩnh vì sao lại tiều tụy như vậy, các trường học tại Đông Sơn Huyền đều có lịch học như nhau, học đến chín tiếng mới tan, còn Yến Tĩnh tìm tư liệu tất nhiên là phải tự làm, về đến nhà là làm