Quyển 1: Lưu Manh Tiến Hóa
Chương 75: Mày đánh mặt tao, tao hủy dung mày.
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: ***********
“Oa!!”Tất cả đám học sinh vây quanh nhìn thấy Sử Hạo đứng lên khỏi xe lăn, phảng phất như nhìn thấy Phù Dung tỷ tỷ giữa trời đông lạnh giá, mà chỉ mặc trên người một bộ đồ bikini và bắt đầu múa cột vậy, cái miệng rộng đến nổi đủ để nhét một cái trứng vịt vào, từ trong miệng xuất ra một tiếng than sợ hãi, người này thật sự rất biết cách làm cho người ta lo lắng, tựa hồ như lần nào cũng có thể làm cho người khác vui mừng lẫn sợ hãi ngoài ý muốn, bất quá thằng nhãi này cũng quá vô sỉ, khỏe rồi thì cần gì ngồi xe lăn nữa, ngồi đến nghiện rồi hả
Mặc dù bốn người Vương Hoa Long Giang đều bị đánh ngã xuống đất, nhưng tầm mắt của bọn họ luôn chú ý đến tình huống phía bên Sử Hạo, vừa rồi Sử Hạo xin lỗi Chu Tinh làm cho bọn họ thấy kỳ quái, đây căn bản không phải là tính cách của Sử Hạo, hắn không thể tùy tiện xin lỗi người khác, chứng kiến hắn trấn cho Chu Tinh một cái cùi chỏ bay ra ngoài, đồng thời kinh ngạc lại cảm thấy khoái chí trong lòng.
“Chơi đùa chính là thử tim” Sử Hạo đột nhiên cảm thấy mọi chuyện rất kỳ lạ, vừa là xế chiều tan học, vừa là trận bóng rổ, vừa là cùng Yến Tĩnh một chổ, rồi vài ngày trước gặp phải đại nạn, hồng nhan họa thủy, rồi bị người ta đánh tàn phế. Bất quá lần này hắn tin tưởng bản thân là người thắng.
Ý cười trên mặt Sử Hạo không giảm, nhẹ nhàng nhảy xuống xe lăng, chậm rãi đi tới chổ Chu Tinh đang nằm trên mặt đất. Chu Tinh cả người đau nhức, trong mũi chảy ra cả đống máu, hắn giận dữ hét lên : “Con mẹ nó, đánh nó tàn phế cho tao”. Vừa nói chuyện lại động đến vết thương, làm cho cả người đau đến run lên.
Đám học sinh trung học dù gì cũng đã ăn cơm mấy năm, đánh nhau cũng mấy trận, cũng không vì Sử Hạo đột nhiên đánh lén mà lui bước, mười mấy tên lao đến hướng Sử Hạo, tên dẫn đầu hướng nắm tay đấm vào mặt Sử Hạo..
Ánh mắt của Sử Hạo đột nhiên trở nên tàn nhẫn.mày dám đánh mặt tao, tao sẽ hủy dung mày, một cái tát giơ qua, trực tiếp làm khuôn mặt của hắn tràn ra máu tươi.
Người kia chỉ cảm thấy có một cánh tay lướt qua trước mắt, chợt nghe một tiếng bốp, rồi khuôn mặt truyền đến một trận đau đớn kịch liệt như kim đâm vào, cái lổ tai vù vù, đây là cái bạt tai mà hắn nghe vang nhất trong đời.
Thấy thế, đám học sinh đang xông lên không khỏi sửng sốt, động tác cũng chậm lại, và cái này tạo cho Sử Hạo một cơ hội tấn công, nắm tay nhu bão táp đấm tới, trong nháy mắt đã đập lên mặt ba người, ba tên này ngã xuống, Sử Hạo đột nhiên nhảy lên, chân phải đá qua, đá chính xác vào mặt một thằng, khi rơi xuống đất, thân thể lại nhảy lên, xoay người giữa không trung, xuất lực toàn thân, nắm tay đấm thẳng vào mặt của một người, trong nháy mắt năm người ngã xuống mà chổ bị thương đều là ở mặt. Đánh người không đánh mặt, mà thằng nhãi này lại chuyên đánh ngay mặt.
Lúc này, có một thằng đã lao tới, cái nắm tay đã đến gần mặt Sử Hạo, thì chân phải của hắn lại đạp mạnh lên đùi của thằng đó, rốp rốp một tiếng, bắp chân của tên đó đau nhức đến nổi ngã lăn xuống đất, lăn qua lăn lại đúng tiêu chuẩn của một con chó, ói ra một đống máu.
Mà lúc này, một người phía sau Sử Hạo không biết tìm được một cây gỗ từ chổ nào, tụa hồ đã đánh đỏ mắt, hai tay nắm chặt, dùng toàn bộ sức lực trên người đập xuống cổ Sử Hạo, lần này sợ rằng có thể đập gãy cả cổ của Sử Hạo chứ chẳng chơi.
Tốc độ quá nhanh, phát sinh quá mức đột ngột, cho nên đám học sinh vây xem cũng không có phản ứng,