"Bác sĩ Mộc và bác sĩ Lý? Haha, có phải là bác sĩ thì thường thích giao thiệp với bác sĩ hay không." Lương Diệc cũng nhìn ra bầu không khí giữa Mộc Hi Lương và Giản Mạc không ổn, nói câu nào ra cũng ngắn muốn đòi mạng, Madam nhà mình không nói được bao nhiêu từ, vị bác sĩ Mộc này cũng y như vậy.
"Ừ."
"........." Lần này đến cả Lương Diệc cũng không biết nói sao cho phải, một chữ này, muốn mình khai mở đề tài như thế nào đây? Chẳng qua cảnh sát chính là cảnh sát, mặc dù không biết bắt đầu thế nào nhưng vẫn có thể đi đường tắt nha.
"Lão đại, chương trình phụ đạo tâm lý ở Cục không hề giống như chị nói nha? Đó là đặc biệt mở lớp cho cảnh sát chúng ta, nhìn cách chị nói, chẳng lẽ là muộn dụ hắn mắc câu sao? Hay là chị thật sự có hứng thú? Nghe nói là đặc biệt dạy chúng ta cách phân biệt đặc điểm hành động thói quen của tội phạm, không phải chị muốn đi học bổ túc đó chứ?" Chương trình phụ đạo này đã xôn xao từ mấy ngày trước, có thể thông qua hành động của tội phạm để phân tích suy nghĩ của tội phạm. Ví dụ như biểu tình gương mặt của tội phạm, ngôn ngữ tay chân, vân vân.
"Là muốn dò xét, chẳng qua là thất bại rồi. Huống chi người cần học bổ túc cũng không phải là tôi, có thể tìm ở trong tổ chúng ta đó, tỷ như cậu chẳng hạn."
"Nghe nói giáo sư phụ trách phụ đạo lần ngày không phải là người dễ chọc." Mộc Hi Lương cũng đã nghe qua chương trình này, nội dung phân tích tội phạm rất phong phú, chuyên về phân tích tâm lý tội phạm, từ động tác tay chân cho đến ánh mắt biểu đạt, vân vân.
"Tôi cũng nghe nói vậy, cho nên tôi cảm thấy nhiều năm như vậy Lương Diệc vẫn chưa rèn luyện đủ, vẫn nên qua chỗ giáo sư kia học tập đi. " Giản Mạc thuận miệng tiếp lời của Mộc Hi Lương.
"Hả... Lão đại, bác sĩ Mộc, em rèn luyện nhiều rồi, cho dù học thêm một chút cũng tốt, đặc biệt là những thứ chúng ta cần đối mặt với tội phạm, nhưng Madam không cảm thấy bản thân chị rất thích hợp sao? Chị nhìn lúc nãy chị phân tích nội tâm của Lý Hạo đi, chứng tỏ chị có nền tảng tâm lý học, cho nên em cảm thấy phải là Madam đi học mới đúng." Lương Diệc mới không thèm đi đâu, giống như lời bác sĩ Mộc nói, ông thầy dạy tâm lý học đó tính khí vừa cứng ngắc vừa cổ hủ, người như vậy chỉ có lão đại mới thích hợp đi giao lưu.
"Ừ, cậu cũng cảm thấy học tập thêm là chuyện tốt, trùng hợp hôm trước Cục trưởng bảo tôi tìm người, tôi liền thuận tay viết tên cậu." Có lúc, khi Giản Mạc mặt không cảm xúc nói chuyện sẽ khiến mọi người cảm thấy cô rất nghiêm túc. Thật ra không phải vậy, mà đây chính là bộ mặt tà ác của Giản Mạc, giống như bây giờ vậy.
"Madam! Không phải chị đang nói đùa đó chứ?!" Lương Diệc vừa nghe thì thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, quát to thành tiếng, hấp dẫn ánh mắt của đám bồi bàn bên kia. Lương Diệc vuốt mũi, lúng túng cười cười với mấy cô gái bồi bàn.
"Tôi cũng cảm thấy Lương Diệc anh có thể đi học thử một chút." Như vậy càng tốt, không cần lúc nào cũng đi sau lưng Giản Mạc, Mộc Hi Lương nhìn chằm chằm Lương Diệc, dĩ nhiên câu này nàng cũng chỉ nói thầm trong lòng thôi.
"Xem kìa, bác sĩ Mộc cũng đồng ý, cho nên cậu cảm thấy thế nào? Rõ ràng không phải là nói đùa." Giản Mạc nói xong câu này, bưng tách cafe trên bàn chậm rãi uống, đem dáng vẻ hoảng sợ của Lương Diệc in sâu vào mắt, sau đó mới chậm rãi nói câu thứ hai: "Mới là lạ!"
!!! Lại bị đùa bỡn, Madam thật không có chút cảm thông nào với cấp dưới, hơn nữa sao bác sĩ Mộc lại kẻ tung người hứng với Madam rồi? Lúc nãy hai người ngồi ở trên xe im lặng đến chết người, sao lúc này kẻ xui xẻo lại là mình rồi chứ? Hai người này không có chút đáng yêu nào hết!
"Thức ăn của mọi người đây ạ, mời dùng!" Lúc này, bồi bàn bưng ra một cái mâm, bên trên là mấy dĩa đồ ăn nóng hổi.
"Haha, dáng vẻ bác sĩ Mộc ăn bít tết giống hệt như đang giải phẫu thi thể." Lương Diệc cắt một miếng thịt bò bỏ vào miệng nhai, nhìn dáng vẻ cầm dao ăn thịt của Mộc Hi Lương thì không khỏi cười giỡn, hoàn toàn đem chuyện lúc nãy ném ra sau ót.
"........."
"........."
Chẳng qua hai người kia đều vô cùng bình ĩnh, nếu là người khác trong lúc ăn cơm mà bị nhắc đến chuyện kia thì phỏng chừng bữa cơm đó không cần ăn cũng no rồi.
Bầu không khí sống động hẳn lên, Lương Diệc cũng không lên tiếng nữa, bữa cơm này ăn thật cực khổ a~.
Ba người lẳng lặng cắt thịt rồi nhai nuốt, không ai nói chuyện, thừa kế đức tính tốt đẹp của người Trung Hoa, thực bất ngôn, tẩm bất ngữ (ăn không nói, ngủ không nói).
Ăn trưa xong, sau khi thanh toán, ba người ngồi xe của Giản Mạc quay về đồn cảnh sát.
"Madam Giản, tôi có lời muốn nói với cô." Lúc đi đến lầu ba, Mộc Hi Lương gọi Giản Mạc lại.
"Hả?" Nghi ngờ quay đầu, sau đó vẫy vẫy bảo Lương Diệc đi trước.
"Chúng ta lên sân thượng đi." Nói xong liền đi trước, hướng về lối cầu thang thoát hiểm.
Giản Mạc yên lặng đi sau lưng Mộc Hi Lương, vừa nhìn bóng lưng Mộc Hi Lương vừa phỏng đoán mục đích của cuộc nói chuyện này, xem ra trong đây chứa đựng rất nhiều mưu đồ.
"Những tài liệu này chắc sẽ có ích cho các cô." Hai người vừa đến sân thượng, Mộc Hi Lương liền đưa cho Giản Mạc một sấp tài liệu.
Giản Mạc nhìn sấp tài liệu, cũng không vươn tay ra nhận mà nghi hoặc nhìn Mộc Hi Lương, chẳng lẽ người này đến chỗ đó là vì những tài liệu này? Chẳng qua tại sao lại đưa cho mình mà không phải là cấp trên?
"Tôi cũng muốn nhanh chóng tìm ra hung thủ, tôi và Lý Hạo có duyên gặp gỡ mấy lần, cũng dễ dàng lấy được mấy thứ này. Tôi biết cô cần nó."
"Cô làm như vậy không sợ vi phạm luật công bằng của Sở cảnh sát sao?" Giản Mạc cau mày, nếu Lý Hạo kia thật sự là hung thủ, vậy đồng nghĩa với việc Mộc Hi Lương đã bán đứng hắn, hơn nữa Giản Mạc không hiểu nổi thái độ lúc nóng lúc lạnh của Mộc Hi Lương.
"Như vậy trong lòng Giản Mạc, thế nào là công bằng?" Đối với câu hỏi của Giản Mạc, Mộc Hi Lương có chút bất mãn. Nguyên nhân lựa chọn làm bác sĩ pháp y chính là không hi vọng phải tiếp xúc quá nhiều với sự u ám của đồn cảnh sát. Ở Hương Cảng, là một xã hội pháp chế, nhưng vẫn sẽ xuất hiện một vài chuyện không công bằng với người bình thường. Cho nên dù ở trong một xã hội pháp chế văn minh như Hương Cảng thì cũng sẽ có vài người không thể nhận đủ công bằng.
Công bằng sao? Thật ra cho dù mình làm cảnh sát thì vẫn không thể vì nhiều người mà giành lấy công bằng. Có tiền có thế, có