Lúc Giản Mạc chạy đến căn biệt thự thứ ba thì trong lòng vẫn đang run rẩy. Cái đó.... cái đó.... nội dung trong nhật kí kia cũng không thể trách cô a, không biết khi Mộc Hi Lương nhìn thấy nó thì sẽ nghĩ như thế nào nữa. Quan trọng hơn là nếu như Mộc Hi Lương đem nội dung trong đó ra đôi co với cô thì thật đúng là trăm miệng cũng không thể bào chữa. Bởi vì cô không nhớ nổi mình đã viết gì về Mộc Hi Lương ở trong đó.
Nhật kí của Mộc Hi Lương và của cô sao lại có sự khác nhau lớn như vậy chứ! Người ta thì thâm tình thành thật, biểu lộ tư tình, ghi lại cuộc sống khổ sở mười năm. Còn cô thì sao? Xin lỗi, ngay cả cô cũng không nhớ mình viết gì, nhưng mà từ những kí ức vụn vặt thì hình như trong đó... không có cái gì mà thâm tình thành thật hay biểu lộ yêu đương gì a! Cũng không có lời nào ghi lại cuộc sống mười năm qua! Làm sao lại có chuyện ghi lại tình cảm mười năm qua chứ, khi đó mẹ Giản xảy ra chuyện thì cô cũng có chuyện, đoạn thời gian này, cô đều rất ít lời.
"Đại tiểu thư, cô tới rồi." Mời vừa đi đến cửa lớn thì đã thấy quản gia chạy đến, nhìn dáng vẻ của ông thì đã sớm biết Giản Mạc sẽ về đây, có lẽ đã nhận được tin tức từ chỗ Giản Dực Long rồi.
"Ừm."
Chỗ này, đã bao nhiêu năm rồi Giản Mạc chưa đến? Tất cả mọi chuyện đều bắt đầu từ nơi này, tất cả tội lỗi cũng bắt đầu từ nơi này, mười năm trước bắt đầu ở đây, cũng kết thúc ở đây. Không ngờ, mười năm sau, nơi này lại là nơi hai người gặp lại nhau, thật đúng là không nghĩ cha của cô sẽ an bày Mộc Hi Lương ở đây.
Chỗ này là nơi mẹ thích nhất khi bà còn sống, khi đó ba người một nhà nằm phơi nắng ở đây, nơi đây có hình ảnh cha mẹ cô ân ái khi còn trẻ, cũng có một Giản Mạc khi đó vì Mộc Hi Lương mà không để ý tất cả tình nghĩa.
Nhưng mà hình như từ sau khi mẹ xảy ra chuyện, chỗ này, Giản Mạc liền không đến nữa. Một phần vì nơi này bắt đầu quá nhiều khổ sở và thống khổ, một phần vì cô mất trí nhớ nên hoàn toàn không có hảo cảm với nơi này, cứ cho là vì cha đã hại chết mẹ.
"Đại tiểu thư yên tâm, Thiếu phu nhân tương lai đang nghỉ ngơi trong phòng của cô, còn chưa xuống, cô có thể đi nghỉ ngơi trước một chút, lão gia đã phân phó tôi rót trà ấm an ủi trấn định cô trước, miễn một lát nữa cô bị Thiếu phu nhân tương lai trấn áp."
Đang lúc Giản Mạc định hỏi quản gia một vài chuyện nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào thì quản gia đang đi bên cạnh liền lên tiếng.
Chẳng qua xưng hô này của quản gia.... Thiếu phu nhân tương lai cái gì, còn gọi thuận miệng như vậy a.... Còn nữa, cái gì gọi là rót trà ấm an ủi trấn định, cái gì mà bị trấn áp, dáng vẻ của cô giống như đang cần an ủi, giống như sẽ bị trấn áp sao?
"À.... Đại tiểu thư, lão gia nói người Giản gia đều sợ vợ, đây là bệnh chung, không chữa được." Quản gia quan sát thần sắc của Giản Mạc, đúng lúc bồi thêm một câu nữa.
Mẹ nó! Bệnh chung! Nhưng mà nghĩ lại thì đúng là hình như cha cô rất sợ bà xã đại nhân, mà cô thì hình như cũng rất sợ Mộc Hi Lương.... Cho nên.... Thật sự là bệnh chung sao?! Oh no....
"Đại tiểu thư, lão gia nói, có mắng chửi trong lòng cũng vô ích, đây là di truyền."
Lời của quản gia thật sự khiến cho Giản Mạc muốn trợn trắng mắt mà mắng chửi thêm, nhưng mà cuối cùng biết Mộc Hi Lương không sao thì được rồi. Hơn nữa, cuộc sống ở đây cũng không tệ nha, nhìn dáng vẻ chân chó kia của quản gia, thực rất bực mình!
Thế nhưng từ mặt khác thì có thể thấy năng lực của Mộc Hi Lương không tệ, mới đến ở đây vài hôm thì đã dạy dỗ người ở đây được rồi. Nghĩ như vậy, cũng không để ý đến dáng vẻ chân chó của quản gia nữa, cũng buông xuống chuyện đang lo lắng khi nãy. Nếu Mộc Hi Lương còn đang nghỉ ngơi trong phòng của cô thì cô cũng nên tránh đi chỗ khác để chỉnh đốn nỗi lòng và cách ứng phó. Miễn cho đến lúc đó lại bị á khẩu không trả lời được mà phải đúng như lời quản gia nói, cần phải uống trà ấm để trấn định.
Nhưng mà chuyện đời luôn nằm ngoài dự liệu của con người, đang lúc Giản Mạc đứng nói chuyện với quản gia ở phòng khách thì Mộc Hi Lương vốn đang nghỉ ngơi trong phòng của cô đã đứng bưng một ly cafe, cười híp mắt nhìn bóng người của Giản Mạc. Nụ cười trên mặt kia, nhìn thế nào cũng thấy âm mưu, khiến cho Giản Mạc rất chột dạ....
Ai nói với cô là nàng đang nghỉ ngơi hả! Thật muốn lấy súng lục ra bắn chết người đó! Nhưng mà Giản Mạc là một cảnh sát tốt và bình tĩnh tỉnh táo, cho nên cô không có làm vậy, mà là quay đầu một giây giết chết quản gia đang đứng sau lưng mình, không dùng súng lục thì dùng ánh mắt để giải quyết cũng được nhỉ?!
Nhưng mà giải quyết thì giải quyết, ánh mắt vẫn phải tỏ ý, mới vừa nói với tôi cái gì, người đang nghỉ ngơi trong phòng của tôi à? Bây giờ thì tốt rồi, ngồi ở trong phòng khách, dáng vẻ như đang chờ tôi vậy!
Đại tiểu thư, không liên quan đến tôi a, lúc ra ngoài đón cô thì Thiếu phu nhân tương lai thật sự đang ở trong phòng của cô mà. Quản gia đầy mặt vô tội chống lại ánh mắt giết người của Giản Mạc.
Ừ hừ! Ánh mắt của Giản Mạc lại muốn giết người thêm lần nữa.
Quản gia thấy vậy thì lập tức lách người bỏ chạy, lát nữa hai cô chủ cãi nhau thì tốt nhất không nên liên can đến ông nha, ông không có làm sai cái gì hết!
"Hi Lương, mình nhớ cậu." Giản Mạc thấy quản gia bỏ chạy thì lật mắt xem thường, xoay người bước nhanh đến ngồi xuống bên cạnh Mộc Hi Lương, kéo tay của nàng, nắm chặt trong tay, biểu