"Hi Lương, chúng ta có cần gọi điện báo bình an cho Mã Thanh Lam và Cố Ngôn Sương không? Hai người họ rất lo lắng cho cậu đó."
Lúc này, trong ngực Giản Mạc đang ôm Mộc Hi Lương, dù sao thì chuyện trừng phạt cũng không thực hiện ngay bây giờ, cái gì cũng cần chút thời gian chuẩn bị, cho nên bây giờ vẫn cứ để cô hưởng thụ cảm giác ôm ôn hương nhuyễn ngọc đi.
Chẳng qua nhắc đến Mã Thanh Lam và Cố Ngôn Sương, Giản Mạc còn nhớ dáng vẻ vội vã khi đó của Mã Thanh Lam, nói muốn đi sắc dụ Cố Ngôn Sương, không biết lúc này hai người họ đã giảng hòa chưa nữa? Lẽ nào Mã Thanh Lam thật sự đi sắc dụ sao? Nếu như quả thực như vậy thì Giản Mạc có thể đoán được thảm trạng của Mã Thanh Lam.
Còn nữa, chuyện hai người họ cãi nhau có nên nói với Mộc Hi Lương không nhỉ? Nguyên nhân khiến họ cãi nhau là Mộc Hi Lương, chắc hẳn lấy sự thông minh của nàng thì sẽ biết ngay là vì tình cảm Mã Thanh Lam dành cho nàng, cũng nhất định sẽ biết tâm tư của Cố Ngôn Sương.
"Có chuyện muốn nói?" Nằm ở trong lòng Giản Mạc nhưng cũng có thể cảm nhận được ngôn ngữ tay chân của cô. Thân thể Giản Mạc có chút đờ đẫn, chỉ có khi Giản Mạc suy nghĩ chuyện gì đó thì mới như vậy, cho nên Mộc Hi Lương liền đoán được.
"Ừm."
"Chuyện gì vậy?"
"À.... Chuyện này.... Hôm cậu mất tích mình có gọi điện cho Mã Thanh Lam, sau đó vì chuyện của cậu mà cô ấy cãi nhau với Cố Ngôn Sương, không biết bây giờ thế nào rồi."
"À~" Một tiếng đáp lời bình bình đạm đạm, không có gợn sóng.
À?! Chỉ như vậy? Phản ứng ngắn gọn này của Mộc Hi Lương không thể không khiến Giản Mạc ghé mắt nhìn, dựa theo quan hệ của Mộc Hi Lương và Mã Thanh Lam thì không phải là biểu hiện như thế này mới đúng chứ? Lại nói, quan hệ của Mộc Hi Lương và Cố Ngôn Sương cũng rất tốt, hai người bạn thân của mình cãi nhau mà nàng không định hỏi thêm gì nữa sao?
"Không có? Chỉ như vậy?" Mộc Hi Lương không lên tiếng, vậy thì Giản Mạc phải mở miệng đi hỏi.
"Ừ nha, không thì sao?" Nàng nên làm thế nào hả?
"A...."
Không có gì thì không có gì, hai người bọn họ gây gổ quả thật cũng không liên quan gì đến cô, cô và họ cũng không tính là thân quen lắm, nếu như không phải vì Mộc Hi Lương thì mấy người các cô cũng chỉ là người xa lạ mà thôi. Chẳng qua là....
Thái độ như vậy của Mộc Hi Lương rất đáng nghi, bạn tốt cãi nhau mà lại không đi quan tâm, nghe thấy rồi cũng không đi hỏi thăm?
"Hi Lương, thành thật mà nói, trong lòng cậu đang có chủ ý quỷ quái gì vậy?" Giản Mạc có một loại trực giác, nhất định Mộc Hi Lương đã biết gì đó.
"Mình có thể có chủ ý gì a, thật là..... Tiểu Mạc đây là không tín nhiệm mình sao?"
"Chuyện này không liên quan đến tín nhiệm hay không tín nhiệm." Cảm giác Mộc Hi Lương nhất định không khoanh tay đứng nhìn mà sẽ có hành động gì đó.
"Được rồi, coi như trực giác của cậu rất chuẩn đi, thật ra thì mình cũng không làm gì hết a, chỉ là chỉ dạy Cố Ngôn Sương là nếu như đầu gỗ kia còn nói lời chọc cô ấy tức giận thì không cần để ý đến cậu ấy, để cậu ấy một mình vài ngày, có lẽ sau đó sẽ có thay đổi."
Mộc Hi Lương nhìn trần nhà, chủ ý này của nàng thật tốt biết bao nha, nếu như Mã Thanh Lam người kia còn nói bậy, nàng nghĩ Cố Ngôn Sương nên đi tìm một người khác biết chăm sóc thì tốt hơn.
Cho nên... Quả nhiên.... Những câu nói cố ý kia của Cố Ngôn Sương là có sự tiếp tay của Mộc Hi Lương sao? Khụ khụ.... Bên cạnh cô toàn những người gì thế a~ quá kinh khủng. Xem ra lúc này Mã Thanh Lam và Cố Ngôn Sương nhất định đã hòa giải rồi nhỉ?
"Ngôn Sương à, thế nào rồi? Có hiệu quả không?"
Đang lúc Giản Mạc còn nghĩ có nên gọi điện hỏi thăm hay không thì không biết từ lúc nào Mộc Hi Lương đã móc điện thoại trên người cô rồi gọi ra ngoài rồi. . truyện teen hay
"Hiệu quả không tệ? Ừ ừ, vậy còn phải tiếp tục tăng cường mới được, có vài người chính là con lừa cứng đầu a, không gõ bể đầu của họ thì sẽ không thấy được trong đó chứa thứ gì."
"Haha~, đúng vậy đúng vậy.... Dạy dỗ gì đó nên cần phải tăng cường một chút, miễn sau này chúng ta lại phải bận tâm đúng không?"
"Chị sao? Cũng không tệ lắm, yên tâm đi. Cô ấy không ức hiếp chị đâu, có cho cô ấy mười lá gan thì cũng không dám...."
"Ừ ừ, vậy tốt, em cứ tiếp tục làm việc đi. Dạy dỗ vào, chỗ chị không sao, em nói với cậu ấy vài lời là được rồi."
"Giờ thì không cần đâu, cơm nước cái gì, bữa sau chúng ta lại liên lạc, bây giờ chuyện của em cũng quan trọng, ừ ừ, đi nhanh đi. Được, bái bai~"
Lúc Mộc Hi Lương gọi điện thoại, Giản Mạc vẫn luôn ôm lấy nàng, khoảng cách của hai người rất gần, đương nhiên những lời Cố Ngôn Sương nói thì Giản Mạc đều nghe được hết.
Cái gì mà dạy dỗ, cái gì mà điều giáo.... xem ra có người đang rất thảm thương rồi. Mặc niệm a~~
Sau khi gọi điện xong thì Mộc Hi Lương nhét điện thoại vào tay Giản Mạc, rồi tựa vào người Giản Mạc cực kì hưởng thụ nhắm mắt dưỡng thần, một chút cũng không để tâm đến suy nghĩ nội tâm lúc này của cô.
Đương nhiên nội tâm Giản Mạc đang mặc niệm vì Mã Thanh Lam rồi, chẳng qua cũng chỉ thương tiếc một chút thôi, bây giờ là thời gian của riêng hai người các cô, không nên suy nghĩ đến người khác. Thấy Mộc Hi Lương đầy mặt hưởng thụ nằm trong ngực mình, trong lòng tràn ra cảm giác ngọt ngào. Thật hạnh phúc, thật ấm áp.
Hàng lông mi dài mượt của Mộc Hi Lương, chóp mũi xinh xắn phả ra từng hơi thở, khiến cho Giản Mạc không kiềm hãm được bị bầu không khí an tĩnh này hất dẫn, chậm rãi cúi thấp người. Vừa chậm rãi động đậy, vừa quan sát Mộc Hi Lương, trong lòng có cảm giác vui vẻ.
"Định làm gì đấy? Hửm?"
Đang lúc Giản Mạc vui vẻ vì sắp hôm được đôi môi đỏ mềm thơm tho của Mộc Hi Lương thì người kia đột nhiên mở mắt.
"Mình muốn hôn cậu."