"Bác sĩ Mộc, tôi đưa cô về nhà." Bên ngoài đồn cảnh sát, lúc Giản Mạc lái xe ra thì thấy Mộc Hi Lương đang đi bộ một mình, cô dừng xe bên cạnh Mộc Hi Lương, lên tiếng.
Hôm qua vừa mới đem xe đi bảo trì, Mộc Hi Lương còn đang nghĩ chắc hôm nay phải đón xe về nhà, nhưng lúc đang đi bộ thì nhìn thấy một chiếc xe màu trắng bạc đậu bên cạnh mình, sau đó truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Mộc Hi Lương quay đầu nhìn Giản Mạc, sau vụ án lần trước, hai người gần như không có xuất hiện cùng nhau. Giản Mạc bận bịu nộp tài liệu, viết báo cáo, còn Mộc Hi Lương cũng có rất nhiều việc cần làm. Đồn cảnh sát không chỉ có một mình tổ của Giản Mạc mới có vụ án, những tổ khác đều đang vùi đầu phá án, Mộc Hi Lương vội vàng đến nỗi không có thời gian "tán gẫu" với vị thanh tra này.
Giản Mạc thấy Mộc Hi Lương không có động tác gì, còn tưởng rằng Mộc Hi Lương lại muốn cự tuyệt lời mời của mình. Cô xuống xe, đi qua mở cửa xe bên ghế phụ, nhét Mộc Hi Lương vào trong.
"Không lái xe?" Giản Mạc ngồi vào ghế lái, nhìn thấy Mộc Hi Lương vẫn duy trì tư thế khi bị mình nhét vào xe nên lên tiếng nhắc nhở Mộc Hi Lương thắt đai an toàn.
"Ừm. Đưa đi bảo trì rồi." Lúc Mộc Hi Lương bị Giản Mạc nhét vào xe thì có hơi ngẩn ra, mình đã đồng ý lên xe lúc nào? Hơn nữa ai cho phép Giản Mạc người này tự chủ trương như vậy?
Nhưng khi Giản Mạc đưa ra thắc mắc thì lại trả lời rất tự nhiên, thật là.
"Vậy ngày mai tôi đưa cô đi làm." Giản Mạc nói như chuyện hiển nhiên, giống như đang nói hôm nay ăn món gì.
Câu nói này nếu không phải người đặc biệt thân quen thì sẽ không nói ra miệng. Nếu nói quá mức tự nhiên thì sẽ có lúc làm cho người khác cảm thấy mình nói năng tự tiện, hoặc là khiến người ta cảm thấy người này đã quen làm vậy rồi. Mà cho dù là người trong cuộc thì cũng sẽ cảm thấy hơi lúng túng.
Nhưng hết lần này đến lần khác Giản Mạc có dây thần kinh thô lại có khi rất nhạy cảm với những câu như vậy, nhưng cũng sẽ có lúc không cảm nhận được biểu hiện của mình quá mức tự nhiên.
Dĩ nhiên, Giản Mạc sẽ không biết một câu nói mà cô cho là rất bình thường khi nghe vào tai Mộc Hi Lương là có bao nhiêu kinh ngạc.
"Lương, chúng ta cùng đi ăn cơm đi."
"Lương, mình đưa cậu về nhà."
"Lương, mình đón cậu đi học."
"Lương, mình nhớ cậu."
"Lương, cậu có nhớ mình không?"
"Lương...."
Chỉ vì một câu nói của Giản Mạc mà Mộc Hi Lương liền nhớ lại cuộc sống chung đụng khi còn đi học với Giản Mạc. Khi đó trong độ tuổi ấy sẽ rất lãng mạn, bên trong lãng mạn lại mang một chút kích thích. Dù chỉ là một câu nói cũng khiến lòng ngọt như được nếm mật, cho dù gặp phải chuyện kích thích thì cũng bởi vì có cô ấy ở bên mà cảm thấy rất an toàn.
Mộc Hi Lương nghiêng đầu nhìn Giản Mạc đang chuyên tâm lái xe, không để ý rằng mình còn chưa trả lời cô. Giản Mạc khi nghiêm túc thật sự rất đẹp, có lúc chỉ là gò má của cô thôi cũng khiến Mộc Hi Lương nhìn đến ngây người. Lông mi của Giản Mạc rất dài, lúc nháy mắt thì lông mi như biết nói chuyện vậy, kết hợp với đôi con ngươi lấp lánh hữu thần kia, chỉ cần Giản Mạc khẽ động một chút sắc mặt thôi cũng đã mê đảo rất nhiều người.
Lúc Mộc Hi Lương làm việc ở đồn cảnh sát đã nghe nói có rất nhiều cảnh sát muốn theo đuổi Giản Mạc, nhưng tất cả đều bị một cái liếc mắt của Giản Mạc giết chết từ trong trứng nước. Mặc dù cảm thấy lúc đó Giản Mạc rất đáng yêu, rất kiêu ngạo, nhưng bây giờ một Giản Mạc với đôi mắt lạnh nhạt, tính tình cao ngạo lạnh lùng như vậy lại hấp dẫn mình.
Đối với ánh mắt trực diện của Mộc Hi Lương, cho dù dây thần kinh của Giản Mạc có thô thì cũng cảm nhận được, nhưng lại không biết Mộc Hi Lương định làm gì, không trả lời câu hỏi của mình mà còn nhìn chằm chằm mình đến ngẩn người, chẳng lẽ trên mặt mình dính gì à?
Trong lòng nghĩ như vậy, Giản Mạc giả vờ muốn nhìn tình huống phía sau xe, vươn tay kéo kéo kính chiếu hậu. Sau đó tùy ý liếc nhìn mấy lần, động tác dè dặt, giống như kẻ trộm.
Không có dính gì hết, vậy Mộc Hi Lương đang làm gì vậy?
Vẫn luôn nhìn chằm chằm Giản Mạc, đối với động tác nhỏ này của cô, đương nhiên bị Mộc Hi Lương thu hết vào mắt, nhưng cũng không vạch trần Giản Mạc. Tiểu Mạc vẫn đáng yêu giống như trước đây.
"Vậy thì cảm ơn Giản Mạc.". truyện xuyên nhanh
Có một tài xế miễn phí, mà tài xế này trông cũng rất được, mặc dù có đôi lúc sẽ ngạo kiều nhưng cũng có lúc rất có tâm, Mộc Hi Lương dĩ nhiên rất vui lòng.
"Ừm. Không cần, thuận đường thôi." Sợ Mộc Hi Lương hiểu lầm mình đặc biệt muốn đón nàng đi làm, giải thích.
"Hử?"
"Nhà tôi cũng ở chung cư XXX, cho nên thuận đường."
Mộc Hi Lương cảm thấy Giản Mạc đang cố ý, cố ý lừa gạt mình. Lần trước khi đưa mình về, cô không hề cho mình biết, khiến cho mình như một đứa ngốc vậy, một đường vội vã chạy về phòng chỉ vì muốn nhìn bóng lưng rời đi của cô ấy. Mà bây giờ, người này lại là hàng xóm của mình, nghĩ như vậy thì liền tức giận, vì vậy Mộc Hi Lương khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, ngồi thẳng người, nhắm mắt dưỡng thần.
Giản Mạc dĩ nhiên không biết tâm tư chết lặng của Mộc Hi Lương, cho là Mộc Hi Lương mệt mỏi, giảm tốc độ xe, từ từ lái đi.
Lúc đến chung cư XXX, Mộc Hi