Lương Diệc và Tư Hàn tìm về ngôi trường tiểu học hai mươi năm trước. Bây giờ ngôi trường đó đã không còn hoạt động nữa, lúc Lương Diệc và Tư Hàn đến thì ngôi trường tiểu học ban đầu đã biến thành một nhà trẻ. Tìm một lượt, cuối cùng cũng tìm được An phu nhân năm đó đã giúp Hồng Học Trí khởi tố.
An phu nhân của ngày hôm nay trải qua thời gian tàn phá, mặc dù đã không còn xinh đẹp động lòng người giống như hai mươi năm trước những nhưng vẫn còn rất thùy mị thướt tha.
Tìm đến An phu nhân hòng muốn biết cặn kẽ mọi chuyện của năm đó, nhưng không ngờ rằng đã trải qua hai mươi năm nhưng An phu nhân vẫn còn nhớ rất rõ.
Hồng Học Trí khi ấy, cha mẹ ly hôn khi cậu còn nhỏ, cả hai đều không có ai muốn nuôi dưỡng đứa bé này, không muốn làm người giám hộ của cậu. Khi đó ở trong trường, bởi vì Hồng Học Trí có gia đình không trọn vẹn, tính cách yếu đuối mà học sinh trong trường rất hay ức hiếp cậu. Có lúc bị giáo viên phát hiện thì bọn trẻ đó sẽ bị giáo huấn một phen, chẳng qua phương thức này không hữu dụng lắm, Hồng Học Trí vẫn bị ức hiếp.
Có mấy lần sau khi kết thúc giờ học mỹ thuật, trên người dính đầy nước màu, lúc đó mấy đứa trẻ nghịch ngợm sẽ đem nước màu bôi lên người Hồng Học Trí. Nhưng Trương Thiệu Huy cũng chẳng ngó ngàng đến, nhiều lần đi ngang qua thấy cảnh tượng như vậy cũng muốn đi vào nhưng bởi vì không phải tiết dạy của mình nên cũng không làm được gì, chỉ có lúc không có tiết mà khuyên bảo Hồng Học Trí một chút. Mà đứa nhỏ Hồng Học Trí này cũng rất thành thục, ngoại trừ tính cách yếu đuối ra thì những mặt khác cũng không tệ.
Khi hỏi đến làm thế nào mà phát hiện ra chuyện Trương Thiệu Huy làm với Hồng Học Trí, trên mặt An phu nhân tràn đầy tức giận.
Thầy giáo thì nên làm một người mẫu mực để bọn trẻ noi gương theo, nhưng Trương Thiệu Huy thì sao? Khoác lên mình bộ giáo phục nhưng lòng dạ bẩn thỉu. Làm một người thầy, một người truyền dạy kiến thức nhưng sao có thể đi ức hiếp học sinh chứ? Thầy là người dạy vỡ lòng thứ hai của một đứa trẻ, là ngọn hải đăng chỉ rõ phương hướng sau này của trẻ con, nhưng những hành động đó được coi là gì? Đây chính là đầu độc tương lai của trẻ con.
Vừa mới ban đầu thì không phát hiện ra Trương Thiệu Huy có những hành động như vậy. Lần đó là một buổi chiều mùa hè, lúc ấy là tiết mỹ thuật, sau giờ học mỹ thuật thì học sinh cũng sẽ được về nhà. Chỉ còn lại một mình Học Trí là không thấy đâu, mà cha của đứa nhỏ cũng sẽ không đến đón hắn. Tôi đoán đứa trẻ này vẫn còn ở phòng học mỹ thuật nên ngồi chờ một chút, chờ một chút nữa. Kết quả đến khi cả trường đều đóng cửa hết tất cả các lớp mà đứa trẻ kia cũng chưa đi ra, tôi liền sốt ruột đến trường tìm. Tìm ở rất nhiều góc xó xỉnh của trường, cuối cùng ở trong phòng vệ sinh tìm thấy đứa bé kia. Quần áo của Học Trí xộc xệch, cúi đầu ngồi trên mặt đất, hơn nữa khi nhìn thấy tôi thì không nói tiếng nào. Cuối cùng dưới sự dỗ dành của tôi mới khóc nói ra hết thảy. Hóa ra Học Trí bị Trương Thiệu Huy giữ lại ở phòng học mỹ thuật, sau đó hắn đã xâm hại cậu bé. Làm xong chuyện rồi còn đe dọa Học Trí không được kể với ai, nếu không sau này cứ đến tiết của hắn thì Học Trí không có trái cây ngon mà ăn nữa, hơn nữa cha của cậu bé cũng sẽ gặp nguy hiểm. Học Trí là một đứa bé ngoan, cho dù có bị cha đối xử không tốt thì cũng không hi vọng cha mình bị tổn thương.
Khi đó tôi đã phản ánh chuyện này với lãnh đạo trường, nhưng bởi vì Trương Thiệu Huy là được một người trong ban lãnh đạo giới thiệu đến nên chuyện này bị đè ép xuống. Tôi cũng không còn cách nào, chỉ có thể cố gắng an ủi Học Trí. Nhưng mặc kệ tôi bảo vệ thế nào thì cũng không thể ở cạnh thằng bé mọi lúc mọi nơi trong trường, cho nên Học Trí vẫn bị Trương Thiệu Huy giở trò đồi bại lần thứ hai.
Gọi điện thoại cho cha của Học Trí, nhưng ông ta không chịu trách nhiệm của một người cha, không quan tâm đến đứa nhỏ của mình, cũng sợ tốn tiền nên không tố cáo.
Lương Diệc và Tư Hàn nghe An phu nhân trần thuật lại mọi chuyện, ngoại trừ cảm thấy đồng cảm với Hồng Học Trí ra thì chỉ có thể căm giận con sói đội lốt cừu kia. Một đứa trẻ nhỏ như vậy, sao có thể xuống tay được chứ?
Hỏi An phu nhân về phương thức liên lạc với gia đình của Hồng Học Trí, đây là người bị hại của năm đó, đối mặt với nhiều trắc trở như vậy, không biết tình hình bây giờ ra sao rồi.
*****
"Tiêu Tiêu, nhìn tình hình này có vẻ nhà của Trương Thiệu Huy không có người nào cả, cô nhìn cái nhà này cũng rách rưới đến mức này rồi, có người thì cũng đã dọn đi nơi khác." Tiêu Tiêu và Đại Vĩ đến nhà của Trương Thiệu Huy vào mười năm trước, là một căn nhà theo kiểu cũ, thường chỉ có mấy người già cao tuổi mới ở một ngôi nhà như vậy
"Mười năm không có người ở là một quãng thời gian rất dài, anh đi hỏi hàng xóm bên cạnh một chút, xem thử người nhà này đã dọn đến nơi nào."
"Ừm." Ở một vài thời điểm, Triệu Đại Vĩ rất là nghe lời Tiêu Tiêu.
"Chào bà, bà ơi, xin hỏi những người trong ngôi nhà kia đã đi đâu rồi ạ? Bà có còn ấn tượng gì hay không?" Đại Vĩ gõ cửa căn nhà gần nhất, mở cửa là một bà lão, nhìn tuổi tác thì có vẻ đã ở nơi này rất lâu rồi.
"A? Cậu nói gì?" Lỗ tai của bà lão không tốt lắm, cho nên khi Đại Vĩ hỏi câu đầu tiên thì bà đã không nghe rõ anh nói cái gì.
"Xin hỏi căn nhà cách vách có người ở hay không?" Đại Vĩ tăng âm lượng lên một chút.
"Cậu trai trẻ, rốt cuộc là cậu nói cái gì vậy, nói lớn tiếng một chút. Tuổi còn trẻ, trung khí chưa đủ a, không có chút khí lực nào." Âm lượng mà Đại Vĩ nói ở trong tai bà lão chỉ giống như đang thì thầm, không hề nghe rõ, cho nên bà