Đêm khuya vắng vẻ ở một công viên bỏ hoang, chỉ có vài ngọn đèn thưa thớt, nhưng những ngọn đèn này có vẻ đã lâu rồi không được bảo trì nên cũng không thể khiến công viên sáng sủa hơn. Người đi bộ trong công viên cơ hồ là không thể nhìn thấy lối đi, chỉ có thể mượn ánh trăng hay ánh sáng từ điện thoại di động mới có thể nhận đường.
Công viên bỏ hoang này đã lâu không được sửa sang, người đến nơi này không nhiều, nhất là vào buổi tối thiếu thốn ánh sáng. Chẳng qua có lẽ vì hoàn cảnh cho phép nên cũng có vài cặp tình nhân thích mạo hiểm thường xuyên lui đến nơi này, ghế dài trong công viên rất sạch sẽ, hẳn là có người thường xuyên lau chùi hoặc có người hay ngồi qua.
Hôm nay cảm giác trong công viên rất không bình thường, mọi ngày nếu chậm rãi đi bộ ở hoa viên là có thể nghe được tiếng gió thổi, lúc nhanh lúc chậm. Nhưng lúc này, nếu bạn cẩn thận lắng nghe thì còn có thể nghe ra từng tiếng gào khàn khàn, thanh âm không lớn, chỉ có thể nương theo tiếng gió thổi mà nghe được.
Trong công viên bỏ hoang có một căn phòng nhỏ, gian phòng này nằm đối lưng với nhà vệ sinh công cộng, vốn là để người chăm sóc công viên ở lại. Nhưng có lẽ vì công viên bị bỏ hoang lâu rồi nên rất ít người đến đây tản bộ, chơi đùa, dần dần cũng không có người chăm sóc nơi này.
Trong căn phòng nhỏ hẹp tản ra ánh đèn yếu ớt, nếu nhìn thấy thảm cảnh bên trong chỉ sợ cả đời sẽ ghi tạc nó trong trí nhớ, giống như ác mộng đuổi mãi không đi, cứ treo lơ lửng trong đầu bạn.
Trong phòng có một người đàn ông đang ngồi xổm, trong tay cầm một con dao Thụy Sĩ, trước mặt là một người đàn ông khác đã té ngã trên mặt đất, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
"Mày nói xem, tao nên bắt đầu từ đâu nhỉ?" Con dao sắc bén từ từ lướt trên gương mặt của người đàn ông, trượt xuống cổ, lưỡi dao lành lạnh chạm lên gò má, nhưng trên cổ thì không có vết máu nào.
Người đàn ông nhìn chằm chằm con dao sắc bén trước mặt, mồ hôi chảy ướt đẫm trán, khẩn trương nuốt nước bọt, trên cổ cũng toát ra rất nhiều mồ hôi, rất sợ con dao trước mặt không có mắt sẽ đâm trúng mình.
"Tôi.... Tôi không đắc tội với anh, rốt cuộc là anh muốn thế nào?" Giọng nói của người đàn ông yếu ớt, hai tay bị trói chặt, hai chân cũng bị khống chế không thể nhúc nhích. Trên mặt có vết bầm, khóe miệng dính máu, quần áo trên người xộc xệch, trên áo sơ mi màu trắng có thể nhìn thấy vết máu. Nhìn qua có thể thấy là đã bị người khác đánh một trận bầm dập.
"Bắt đầu từ đâu đây? Hửm? Đừng có khinh thường câu hỏi của tao." Người đàn ông cầm dao không để ý đến câu hỏi của người kia, dao nhọn chậm rãi di chuyển, từ từ dời xuống, cuối cùng dùng trên ngực của người nọ, mũi dao nhọn hoắt chạm lên chỗ thịt mềm mại nhất, nếu hắn ta dùng lực một chút thì chính là "dao trắng đi vào, dao đỏ đi ra."
"Anh... Nếu anh cần tiền, cha tôi có rất nhiều tiền, xin anh đừng giết tôi, cầu xin anh.... Anh muốn bao nhiêu tiền thì có bấy nhiêu, cầu xin anh đừng giết tôi." Mắt thấy con dao dừng trên ngực mình, người đàn ông hốt hoảng mở miệng cầu xin tha thứ, ngực phập phồng dữ dội, nhưng cố gắng điều hòa hơi thở của mình, sợ mình thở mạnh một cái thì liền bị hành động ngu xuẩn của mình giết chết.
"Phi! Ai hiếm lạ đồng tiền dơ bẩn của mày, nếu không phải Lý gia nhà mày thì cuộc đời tao đã khác xa rồi, mày cho là tao sẽ dễ dàng tha thứ cho mày sao. Lý Chí Phong, tao biến thành như vầy là do nhà mày làm hại, yên tâm, tao nhất định sẽ hành hạ mày thật tốt." Người đàn ông cầm dao rút dao về, dùng lưỡi dao vỗ vỗ lên má Lý Chí Phong, trong mắt tràn đầy tức giận.
Người đàn ông vươn tay nhìn đồng hồ, bây giờ là 23h01'. Hắn ta nhìn chằm chằm đồng hồ, khóe miệng cười lạnh, ánh mắt rất đắc ý, tựa hồ như rất vừa lòng với thời gian hiện tại.
Hắn ta đứng dậy, cầm miếng vải trắng trên bàn, nhét vào trong miệng của Lý Chí Phong. Sau đó cầm bó dây thừng, vắt lên xà ngang của căn phòng, một đầu dây cột chắc vào hai chân của Lý Chí Phong, chậm rãi kéo đầu còn lại, cho đến khi cả người Lý Chí Phong treo ngược trên không trung thì mới đem đầu dây cột vào một cây cột.
Lý Chí Phong bị động bị kéo lên, trong miệng nhét vải, ánh mắt kinh hoảng chỉ có thể ô ô vài tiếng, vừa giãy dụa vừa kêu la.
Mà người đàn ông cầm dao kia dường như không nghe thấy, chỉ tập trung làm chuyện của mình. Lấy một cái thùng nước nhỏ bằng gỗ ở góc phòng, đặt trên mặt đất, ngay phía dưới đầu của Lý Chí Phong.
"Hahaha.... Để cho mày nếm một chút thử xem mùi vị này là như thế nào." Người đàn ông cầm cái nĩa trên bàn, là loại dùng để ăn bít tết, chỉ có hai đầu nhọn hoắt.
Mồ hôi trên trán Lý Chí Phong nhỏ giọt xuống, khẩn trương nhìn hành động của người đàn ông, trong miệng ô ô vài tiếng khiến người khác nghe không hiểu.
"Mày muốn hỏi tao định làm gì à? Ngoan~, yên tâm, tao sẽ để mày hưởng thụ quá trình này thật tốt, sẽ để mày tận mắt nhìn thấy cách mình chết đi." Người đàn ông vỗ vỗ mặt Lý Chí Phong, nở nụ cười đầy máu tanh.
Lấy trong túi một cái máy quay phim, mở máy. Sau đó đặt trước người Lý Chí Phong, xoay màn hình về phía tầm mắt của Lý Chí Phong, để cho anh ta có thể nhìn rõ nội dung trong máy quay phim. Hình ảnh chính là Lý Chí Phong bị treo ngược, trong miệng nhét vải trắng, ánh mắt hoảng hốt.
Người đàn ông đi đến bên cạnh Lý Chí Phong, nhìn anh ta nói: "Tư vị này, nếm thử một chút đi." Vừa nói vừa đâm đầu nĩa vào động mạch cảnh của Lý Chí Phong, rồi rút ra. Lực đâm không