"Tiểu Mạc, rốt cuộc hôm nay cô làm sao vậy, cứ luôn cảm thấy không đúng thế nào đó." Giữa bữa cơm, Mộc Hi Lương đặt đũa xuống, hỏi ra nghi vấn trong lòng, ai bảo đến một giờ ăn cơm mà Giản Mạc cứ treo hồn ở đâu đâu.
"Tôi thì có thể làm sao được, chỉ đang nghĩ đến vụ án thôi." Cũng không thể nói cả ngày hôm nay hốt hốt hoảng hoảng là vì nụ hôm tối hôm qua và lời nói lúc sáng của người này được. Giản Mạc tùy tiện tìm một cái cớ, trong giọng điệu không có gì khác thường, chỉ có một chút không kiên nhẫn và phiền lòng.
Giản Mạc tỏ ra không kiên nhẫn, đương nhiên Mộc Hi Lương có thể nhìn ra. Đang đùa giỡn tính khí với mình đó à? Phản ứng với hành động của Giản Mạc, hàng lông mày xinh đẹp của Mộc Hi Lương liền cau lại. Hiển nhiên là rất không hài lòng với thái độ trả lời của Giản Mạc, hơn nữa nếu mượn cớ thì có thể lấy cái cớ nào nghe hay một chút được không?
Nghĩ như vậy, Mộc Hi Lương cảm thấy mình nên ngạo kiều một chút, bày tỏ bất mãn với Giản Mạc, mặc dù nguyên nhân khiến Giản Mạc hành động như vậy chính là vì mình. Nghĩ là làm, Mộc Hi Lương không tiếp lời của Giản Mạc, an tĩnh ăn cơm. Ý nghĩa rất rõ ràng, cô không muốn giải thích thì thôi, tôi cũng không có ý định quản cô.
Thật ra thì Giản Mạc không phải cố ý muốn đùa giỡn tính tình với người kia, nhưng thật sự là rất phiền lòng chuyện của Mộc Hi Lương, hoặc có thể nói là phiền lòng vì mình nhiều hơn. Lúc bốn phía an tĩnh lại, chỉ có thể được âm thanh hai người gắp thức ăn, Giản Mạc lúc mày mới ý thức được bầu không khí không đúng. Nhất là trước đây khi ăn cơm, Mộc Hi Lương sẽ luôn gắp thức ăn cho mình, lúc thì trò chuyện một vài chủ đề vu vơ nào đó, hoặc là thảo luận vụ án với mình. Bây giờ thì sao? Không gắp thức ăn, không thảo luận vụ án, cũng không có đề tài nào khác, bầu không khí không giống như trước kia.
Giản Mạc nghi hoặc nhìn Mộc Hi Lương đang lẳng lặng ăn cơm, trên mặt rõ ràng lộ ra vẻ lạnh lùng. Tiếp xúc với Mộc Hi Lương lâu như vậy, Giản Mạc cũng coi như hiểu khá rõ cô gái này. Lúc không tức giận, ánh mắt Mộc Hi Lương nhìn mình sẽ mang theo cưng chiều, lúc cười thì trong mắt tràn đầy sắc thái ấm áp, trên mặt luôn treo nụ cười như có như không. Nhưng khi Mộc Hi Lương tức giận thì trong mắt và trên mặt sẽ không nhìn ra những điều đó, bởi vì mình chỉ có thể cảm nhận được hơi lạnh. Hôm nay, Giản Mạc nhìn sắc mặt của Mộc Hi Lương, lúc này mới ý thức được câu nói khi nãy của mình có bao nhiêu không bình thường. Câu nói kia đơn giản chính là mình đang phát tính khí, trước đây mặc kệ thế nào thì Giản Mạc sẽ không sảng khoái biểu đạt nội tâm của mình như vậy, cho nên lúc này mới biết lúc mình nói ra lời đó là rất không lí trí.
"Hi Lương, tôi...." Ngay lúc Giản Mạc chuẩn bị xin lỗi thì điện thoại của Giản Mạc lại đổ chuông.
"Alo?"
"Là tôi.
"Cái gì? Tôi đến ngay."
Ba câu, Giản Mạc cũng không đoái hoài gì đến Mộc Hi Lương có tức giận hay không, cũng không để ý đến chuyện hai người đang ăn cơm, kéo Mộc Hi Lương đi ra ngoài. Mộc Hi Lương ngồi gần Giản Mạc như vậy, cũng nghe được chút ít nội dung trong điện thoại, cho nên nàng cũng không lên tiếng ngăn cản Giản Mạc kéo mình đi.
"Tình huống của hiện trường thế nào?" Lúc Giản Mạc và Mộc Hi Lương chạy đến hiện trường thì đám người Lương Diệc và phòng Pháp chứng đều đã có mặt.
Đồng nghiệp Pháp chứng đang lấy dấu vân tay, thu thập chứng cứ. Lương Diệc cũng đang khám xét hiện trường, Tư Hàn, Tiêu Tiêu và Đại Vĩ đang lục soát.
"Nạn nhân được người giúp việc phát hiện ra đã chết trong nhà của mình, bọn em vừa nhận được điện thoại án thì liền chạy đến đây."
Lúc vừa mới đến hiện trường, Lương Diệc đã bị tình cảnh ở đây dọa cho giật mình. Căn phòng lộn xộn, khắp nơi đều là máu. Trên sàn nhà, trên bàn, trên giường, rồi đi theo vết máu dẫn đến ban công thì nhìn thấy nạn nhân đang bị treo ngược ở đây. Trạng thái khi chết tương đối kinh khủng, trên người nạn nhân dính đầy máu tươi, trên tay chân có vết trói, dây trói vẫn chưa được tháo ra, xem ra trước khi chết nạn nhân không có cơ hội giãy dụa. Máu tươi của nạn nhân bắt đầu chảy từ cổ, sau đó chảy qua lỗ tai, tóc, trạng thái giống hệt như nạn nhân đầu tiên.
"Thân nhân của nạn nhân đang ở đâu?" Lúc Giản Mạc đi vào biệt thự thì chỉ nhìn thấy hai người giúp việc, không có mặt của người nhà.
"Triệu tiên sinh và Triệu phu nhân đang trên đường đến đây."
"Chờ bọn họ đến rồi thì cậu đi lấy lời khai."
Giản Mạc và Mộc Hi Lương đi theo Lương Diệc đến phòng ngủ của nạn nhân. Nạn nhân đã được tháo dây trói, đặt trên mặt đất, Mộc Hi Lương đi qua bắt đầu kiểm tra thi thể, còn Giản Mạc thì quan sát trưng bày trong nhà. Trên mặt đất chỗ nào cũng dính máu, trên giường bừa bộn không chịu nổi, trong phòng còn có quần áo vứt lộn xộn. Trên bàn trà nhỏ có hai ly trà, một ly rơi xuống đất, một ly ngã trên bàn trà, cafe bên trong đã đổ lên mặt bàn.
"Căn cứ nhiệt độ thi thể, thời gian tử vong là từ 4 giờ sáng đến 11 giờ trưa nay." Mộc Hi Lương đo lường nhiệt độ thi thể, sau đó phán đoán thời gian tử vong.
"Tiểu Mạc, cô nhìn đi." Lúc Mộc Hi Lương kiểm tra cổ của nạn nhân thì phát hiện dấu vết giống hệt nạn nhân đầu tiên nên liền gọi Giản Mạc đến.
Vừa nghe Mộc Hi Lương lớn tiếng gọi, Giản Mạc lập tức đến bên cạnh thi thể. Nhìn chằm chằm vị trí Mộc Hi Lương chỉ, nơi đó có vết thương y hệt vết thương trên người Lý Chí Phong, trên cổ có hai lỗ máu nho nhỏ. Giản Mạc kết hợp với vết máu ở hiện trường, xem ra nạn nhân cũng bị người ta rút cạn máu. Tình huống giống hệt nạn nhân đầu tiên, là cùng một hung thủ gây ra sao?
"Nguyên nhân tử vong giống với nguyên nhân tử vong của Lý Chí Phong, mất máu động mạch cảnh." Mộc Hi Lương vừa nói ra đã xác nhận được suy nghĩ của Giản Mạc.
"Xem ra đây là một vụ giết người liên hoàn." Giản Mạc đứng lên nhìn dấu vết xung quanh phòng, còn có căn cứ nguyên nhân tử vong, phỏng đoán.
Sự hỗn loạn trong