Cơ mà Mộc Hi Lương thật sự vì giận Giản Mạc nên mới không thèm nghe máy sao? Thật ra thì không phải, câu nói lạt mềm buộc chặt này, với tình hình bây giờ thì có thể đã ngược lại hoàn toàn rồi.
Mộc Hi Lương nhìn người ngồi đối diện mình, cảm thấy bất đắc dĩ, không phải nói muốn đi du lịch hả, sao lại chạy tới chỗ của nàng rồi, Mộc Hi Lương nhức đầu với Susen đang ai oán nhìn nàng.
"Đại tiểu thư, xin hỏi cậu đặc biệt chạy đến chỗ tôi chỉ để tôi ngồi ngắm bộ dạng oán phụ này của cậu thôi sao?" Mộc Hi Lương rất bất đắc dĩ hỏi.
Cậu đến chỗ này cũng được thôi, nhưng tại sao ngắt cuộc gọi của Giản Mạc làm gì? Không biết bây giờ cái người lạnh lùng khó tính kia đang tức thành hình dạng gì rồi.
Mà khổ nỗi tôi cũng không trách cậu chuyện ngắt điện thoại, nhưng tại sao cứ trưng bộ mặt thối đó ra làm gì hả?
"Đều là lỗi của cậu!" Susen không chút lí do thẳng tay chỉ trích Mộc Hi Lương.
"????" Nghi hoặc nhìn Susen đang tố cáo mình, bộ dạng oán phụ này có liên quan gì đến nàng chứ?
"Sương Sương vô tình nhìn thấy tấm hình tôi dùng để tỏ tình với cậu." Dáng vẻ ủ rũ, cả người cũng mềm oặt, nằm dài trên mặt bàn lạnh như băng trước mặt Mộc Hi Lương.
Hình tỏ tỉnh? Mộc Hi Lương cẩn thận suy nghĩ, chắc là nói lúc đó, khi mà Susen đang theo đuổi nàng, cô đã sưu tập rất nhiều ảnh chụp tất cả biểu tình của nàng, sau đó ở phía sau mỗi tấm viết kèm theo một câu: "Tôi muốn nhìn thấy dáng vẻ mỉm cười của cậu, hãy làm bạn gái của tôi đi. Có ánh mặt trời thì mới có tương lai, hãy để tôi trở thành ánh mặt trời của cậu."
Nhớ lại những dòng chữ này, vẻ mặt Mộc Hi Lương nhìn Susen đột nhiên có chút hả hê. Đáng đời! Ai bảo cậu cướp điện thoại của tôi, ai bảo cậu ngắt cuộc gọi của Giản Mạc chứ.
"Lany à, cậu muốn cười thì cứ cười đi, cậu nói xem tại sao năm đó tôi lại vừa ý cái đồ không não không có lương tâm như cậu hả? Chắc chắn là đầu của tôi bị cửa kẹp hư rồi."
Susen chán nản nói, mày xem đi, nếu mày lo dọn dẹp đồ đạc của mình cho tốt thì mấy thứ của năm xưa đã không đột ngột xuất hiện rồi. Mày nói xem tại sao mày không vứt mấy thứ cũ rích đó đi hả! Tự đào hố a! Mã Thanh Lam, mày đúng là bị cửa kẹp cho hư đầu luôn rồi!
"Tôi nói...."
"Dừng lại, sau này cậu phải gọi tên thật của tôi, không được gọi tên tiếng Anh." Ngay lúc Mộc Hi Lương muốn nói gì đó thì Mã Thanh Lam đột ngột cắt ngang.
"Hả?"
"Sương Sương nói, tên tiếng Anh gì đó, em ấy có bóng ma, sẽ khiến em ấy nhớ lại những chuyện lúc tôi theo đuổi cậu. Lương Lương, sau này, chúng ta hãy gọi tên tiếng Trung của nhau đi." Bây giờ đến Mã Thanh Lam cũng bị ám ảnh nữa là, thật đau đầu quá đi!
"Cho nên mục đích cậu đến nơi này chỉ để bảo tôi gọi tên tiếng Trung của cậu thôi sao, nếu như vậy thì tôi hiểu rồi. Thế thì.... cậu có thể....." Có thể về được không. Mấy chữ phía sau này con chưa nói xong thì đã bị Mã Thanh Lam cắt ngang tiếp.
"Lương Lương à, cậu cảm thấy mục đích tôi đến đây chỉ vì chút chuyện này thôi hả? Bớt đùa với tôi đi, nhanh nhanh giúp tôi nghĩ biện pháp đi, làm sao để dỗ người ta a~" Còn chưa chờ Mộc Hi Lương nói xong thì Mã Thanh Lam vội vàng chen lời, trong đầu thầm rủa, cô gái Mộc Hi Lương này tuyệt đối là đang trả thù hành động ngắt điện thoại vừa nãy của mình, ôi ~, đồ phụ nữ chết bầm, cũng không thèm nghĩ lại ngày thường mình giúp cậu ấy bao nhiêu chuyện ha.
"Dỗ? Tôi nói này Lam Lam, không phải cậu mạnh mẽ lắm sao? Hơn nữa, không phải lúc nãy cậu cướp điện thoại của tôi rồi ngắt cuộc gọi, một loạt động tác rất lưu loát sao, cực kì tiêu sái, cực kì tự nhiên mà, vậy mà còn cần tôi chỉ giáo hả? Cậu cũng không phải không biết, cậu ngắt cuộc gọi của Giản Mạc mấy lần như thế, đứa trẻ mặt than ngạo kiều kia, không chừng tôi còn phải đi nghĩ cách dỗ dành người ta nữa đó. Cậu nói xem, tôi không tìm cậu tính sổ thì thôi, cậu ngược lại còn bảo tôi bày kế, hình như cậu tìm nhầm người rồi thì phải?" Mộc Hi Lương tiện tay lật xem một phần văn kiện trên bàn, dáng vẻ như không liên quan đến chuyện của người nào đó.
"Này! Tôi dám cam đoan, lúc tôi ngắt điện thoại thì tôi thấy khóe miệng cậu cong lên, cậu chắc chắn có thể ngăn cản nhưng lại để mặc tôi hành động! Tôi thấy cậu đây là cố ý!"
"Cho nên?" Cố ý thì thế nào, còn có thể ăn nàng sao.
"Cho nên cậu phải giúp tôi!" Ngôn từ cực kì chính nghĩa.
"Lam Lam đừng có quên trước đây cậu dạy tôi thế nào, tại sao vừa mới xảy ra trên người cậu thì tất cả biện pháp lại mất hiệu lực như vậy? Huống chi đi tìm tôi là có thể giải quyết được sao?"
"Ai yo~, bạn yêu, bảo bối a~, cậu giúp tôi một chút đi. Cho dù cậu và em ấy nhìn như không thân không quen nhưng tôi biết hai người nhất định vô cùng ăn ý nhau mà." Tích cực bán manh, Mã Thanh Lam nhảy cẫng khỏi ghế, nắm tay áo của Mộc Hi Lương điên cuồng lắc lư, còn bày ra vẻ mặt vô cùng đáng thương, khiến cho người khác thấy vô cùng đáng yêu, như vậy tất nhiên sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của cô.
Chẳng qua Mộc Hi Lương không phải người thường, sống chung với Mã Thanh Lam nhiều năm như vậy thì cũng đã hiểu đến chân tơ kẽ tóc tính cách của cô, sao có thể không nhìn ra kĩ thuật diễn xuất này được chứ.
"Bám chặt." Mặc dù không muốn chen vào, hơn nữa người sáng suốt đều nhìn ra Cố Ngôn Sương chẳng qua là đang ghen mà thôi, nhưng cũng không muốn hai người họ vì chuyện bé tí này mà xảy ra hiểu lầm.
Bám chặt? Mã Thanh Lam suy nghĩ một chút, từ lúc cô quen biết Cố Ngôn Sương đến giờ thì đều là người nọ bám lấy mình, bây giờ quả nhiên là thời thế thay đổi rồi. Cúi đầu suy nghĩ gì đó, đến lúc ngẩng đầu lên thì đôi mắt kia như lóe lên hào quang, bên trong tràn đầy tự tin và giảo hoạt, Sương Sương, em không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của chị đâu.
Thấy Mã Thanh Lam nghĩ thông rồi thì Mộc Hi Lương cũng không nói gì thêm, dọn dẹp tư liệu trên bàn, kéo Mã Thanh Lam đi. Còn chưa ăn tối đâu, cũng không biết đứa trẻ lạnh lùng ngạo kiều kia có phải cũng giận đến không ăn cơm nữa không.
Kết cục như vậy là chuyện đã dự đoán trước, tuy nó là do mình cố ý nhưng cũng không muốn nhìn người nào đó nhịn đói. Nếu bây giờ gọi điện cho cô ấy thì có phải kết quả cũng giống như lúc nãy Giản Mạc gọi cho mình không nhỉ?
Suy nghĩ một chút thì thấy đúng là có khả năng này, Mộc Hi Lương cảm thấy tốt nhất lát nữa trực tiếp đến