"Đa nhân cách?" Giản Mạc cũng không mấy xa lạ với thuật ngữ này, thậm chí còn từng tiếp xúc với người mắc căn bệnh này. Nói chính xác hơn là đã tiếp xúc với thủ phạm như vậy, đó là một vụ án khó giải quyết khi mà Giản Mạc mới vào Cảnh đội không được bao lâu.
Một đôi vợ chồng trung niên bị giết hại tại nhà, mà hung thủ của vụ án này lại là đứa con trai mười mấy tuổi của bọn họ. Hóa ra đứa bé này bị cha bạo hành, cứ ba ngày là lại bị cha đánh một lần, có khi là mỗi ngày, chỉ cần tâm tình của người cha không tốt thì đứa trẻ sẽ gặp họa.
Mà mẹ của đứa trẻ lại trơ mắt nhìn con chịu thống khổ mà không báo cảnh sát. Dần dần, đứa bé này coi gia đình của mình là kẻ thù, ở bên ngoài thì đi khắp nơi đánh người, tính cách vặn vẹo, mà ở nhà khi bị cha đánh thì lại yếu hèn. Dằn vặt giữa hai hoàn cảnh như vậy khiến đứa bé chịu tổn thương tâm lý nghiêm trọng, cuối cùng trong một lần bị cha hành hung thì tức giận giết chết cha của mình, sau đó là đến người mẹ.
"Không sai, tôi nghĩ cậu cũng không xa lạ gì." Mộc Hi Lương vì kế hoạch dụ dỗ Giản Mạc mà đã điều tra hết tất cả mọi chuyện của cô từ khi cô bắt đầu làm cảnh sát đến giờ.
"Ừm, năm xưa từng gặp một vụ án tương tự. Chẳng qua Tô Thiển Miên cũng mắc chứng bệnh tâm lý này sao?" Sỡ dĩ Giản Mạc nghi ngờ là vì đứa bé của vụ án năm đó là do bị ngược đãi một thời gian dài nên mới tạo thành chướng ngại tâm lý, thế nhưng Tô Thiển Miên thì hình như chưa từng trải qua những chuyện như vậy.
"Không nhất thiết phải chịu ngược đãi thì mới xuất hiện chướng ngại tâm lý, có thể là vì áp lực của môi trường xung quanh mà nên. Từ trên bản chất mà nói, đa nhân cách là một hình thức phòng ngự với áp lực hoàn cảnh." Mộc Hi Lương đoán được suy nghĩ của Giản Mạc nên liền giải thích.
Các loại quy tắc ngầm, các scandal sao tác, những trận chiến mắng chửi, tất cả đều là cái giá phải trả khi bước vào giới giải trí, nơi này sâu tựa biển, cũng vô vàn áp lực. Nếu một người có tố chất tâm lý không vững, ở trong một môi trường như vậy thì hoàn toàn có thể bị đẩy ngã, khiến cho họ tiến cũng không được mà lùi cũng không xong. Tô Thiển Miên từ một cô gái ôn nhu hướng nội biến thành một người lạnh lùng sát khí, rốt cuộc là đã phải trải qua bao nhiêu sóng gió đây?
Giản Mạc âm thầm gật đầu đồng ý với lời của Mộc Hi Lương, nhớ lại những thông tin về Tô Thiển Miên trên tài liệu, xem ra đúng là có chướng ngại tâm lý kiểu này,
"Hình như cậu rất hoài nghi người này." Mộc Hi Lương khẳng định.
"Ừm, nhưng vẫn chỉ là nghi ngờ vô căn cứ. Từ lần đầu tiên gặp cô ta đã cảm thấy cô ta rất lạ, chắc là do trực giác." Giản Mạc vốn rất tin tưởng vào giác quan thứ sáu của mình, nhiều năm như vậy rồi, thứ được gọi là trực giác đó đã giúp cô không ít.
Mộc Hi Lương gật đầu, không phát biểu ý kiến, thức ăn trên bàn cũng theo cuộc trò chuyện tán gẫu của họ mà dần vơi đi.
"Thật ra thì, tôi đã nấu cơm rồi, có phải cậu nên đi rửa chén không nhỉ?" Mộc Hi Lương đột nhiên ngẩng đầu, rất nghiêm túc hỏi Giản Mạc.
Chúng ta tuyệt đối không thể đoán được tư duy của Mộc Hi Lương, bởi vì đối với người bình thường mà nói, mời người mình thích về nhà, ngoại trừ nấu ăn ngon để nắm lấy dạ dày của người ta thì cũng nên hiền huệ dọn dẹp, sẽ không để người mình thích động tay động chân. Đây chính là tư duy của người bình thường, nhưng mà Mộc Hi Lương có thể đưa ra yêu cầu trên đã chứng tỏ nàng không phải người bình thường. Bởi vì tư duy của nàng rất khác với người ta.
"Ừm, được." Không cảm thấy có gì không ổn, nghĩ cũng không thèm nghĩ mà trực tiếp đồng ý, ăn cơm của người ta, dù sao cũng nên làm một chút gì đó không phải sao?
Thật ra thì, Giản Mạc cũng không có sự tự giác của một người khách, bởi vì làm khách thì nên được chủ nhà chiêu đãi thật tốt, chỉ cần ăn là được rồi, nào có đạo lí khách phải làm việc cơ chứ.
Một người không có tự giác của chủ nhà, một người lại không có những suy nghĩ của một người khách nên có, tâm gọi là tâm linh tương thông sao?
Đồ ngốc, còn giả bộ nghiêm trang nứa chứ, Mộc Hi Lương âm thầm liếc mắt.
Một lát sau, trên bàn ăn yên tĩnh trở lại, hai người yên lặng ăn cơm, thỉnh thoảng chỉ phát ra âm thành chén đũa va vào nhau.
Chờ Giản Mạc rửa xong chén bát đi ra thì thấy Mộc Hi Lương đang ngồi trên sofa, ngẩn người nhìn chằm chằm TV.
Ngẩn người? Giản Mạc nghi ngờ đến gần, trên TV đang phát một tiết mục không thú vị chút nào, vươn tay huơ huơ trước mặt Mộc Hi Lương, không có phản ứng? Mang theo nghi hoặc, Giản Mạc yên lặng ngồi xuống một bên ghế sofa.
"Cậu nói, tương nhu dĩ mạt, bất nhược tương vong vu giang hồ*, cậu sẽ chọn cái nào?" Ngay lúc Giản Mạc định mở miệng thì Mộc Hi Lương lên tiếng.
*Tương nhu dĩ mạt, bất nhược tương vong vu giang hồ: sống chết có nhau, chi bằng quên nhau mà sinh tồn. Là một điển cố của Trang Tử, chuyện kể rằng có hai con cá bị sa vào vùng nước cạn, để sinh tồn, hai con cá nhỏ dùng miệng hà hơi ấm cho nhau, tình cảnh như thế làm cho người cảm động. Nhưng sinh tồn như thế không phải là bình thường, thậm chí là tội nghiệp. Đối với hai con cá mà nói, lý tưởng nhất là chúng bơi được ra biển rộng lớn vô tận, mỗi con có nơi thuộc về riêng bản thân chúng. Cuối cùng, bọn chúng quên mất vùng nước cạn kia. Mỗi con ở một phương, sống hạnh phúc, quên đi lẫn nhau, quên đi những ngày sống dựa vào nhau.
"Hả?" Giản Mạc có chút không hiểu, sao tự dưng lại cảm khái như vậy?
"Tôi chọn sống chết có nhau, chứ không chịu nổi quên mất người mình yêu." Mộc Hi Lương tiếp tục nói, cũng không thèm để ý đến nghi vấn của Giản Mạc.
Câu nói này có chút giống với chuyện của Mộc Hi Lương, chính bởi vì không thể quên đi người mình yêu mà không ngừng xuất hiện ở trong cuộc đời cô ấy, vây quanh cô ấy, dùng tất cả thủ đoạn câu dẫn cô ấy.
"Tuyền hạc, ngư tương dữ xứ vu lục, tương hu dĩ thấp, tương nhu dĩ mạt, bất nhược tương vong vu giang hồ*". Lời nói nho nhã bật ra từ miệng Giản Mạc khiến Mộc Hi Lương phải đưa mắt nhìn qua. "Làm sao vậy?"
*Tuyền hạc, ngư tương dữ xứ vu lục, tương hu dĩ thấp, tương nhu dĩ mạt, bất nhược tương vong vu giang hồ: Khi suối cạn, cá chen chúc với nhau trong bùn. Ở đó phun nhớt dãi làm ướt nhau, sao bằng ở sông hồ mà quên nhau.
"Tôi phát hiện Madam của chúng ta cũng có tiềm chất làm thanh niên văn nghệ lắm nha." Mộc Hi Lương vừa nói vừa nhìn Giản Mạc vừa gật đầu, không ngờ nữ vương phá án tính cách cương nghị, lạnh lùng cao ngạo của đồn cảnh sát cũng có khí tức văn nghệ, đáy mắt Mộc Hi Lương lộ ra nụ cười tủm tỉm.
"........." Chỉ là vì không biết nên trả lời thế nào, rồi trong đầu đột nhiên xuất hiện câu thơ kia nên mới không tự chủ mà nói