"Sao đây, bây giờ đến lượt Madam thẩm vấn tôi sao?"
"Anh rất thành công."
Rất thành công trong lời Giản Mạc nói không chỉ chuyện Dương Huyền An công khai sử dụng thuật thôi miên với cảnh sát mà còn ám chỉ bản lĩnh giả vờ của hắn.
Lần giả vờ đầu tiên khiến người khác cảm thấy hắn giống như côn đồ đầu đường xó chợ, lần thứ hai thì khiến người khác cảm thấy có chút đáng thương, đến lần thứ ba, thì chính là lần thành công nhất.
Thế nhưng mặc kệ Dương Huyền An có giả vờ bao nhiêu lần thì đều bị Giản Mạc nhìn ra được một mặt chân thật của hắn.
"A~, tôi cũng không tính là quá thành công đi, nếu như thành công thì Madam đã không lại đến tìm tôi rồi." Lần đầu tiên Dương Huyền An tiếp xúc với Giản Mạc thì đã thấy người phụ nữ này không đơn giản, ánh mắt của cô quá mức sắc bén, tựa như muốn nhìn thấu người khác. Mà sự thật đã chứng minh, cảm giác của Dương Huyền An rất chính xác.
"Nói đi, tại sao lại sát hại bọn họ? Còn nữa, Trịnh Minh Mỹ đang ở đâu?" Giản Mạc đặt một xấp văn kiện lên bàn, sau đó kéo ghế ra ngồi xuống.
Đi thẳng vào vấn đề luôn là phong cách thẩm vấn của Giản Mạc, hơn nữa luôn luôn sử dụng gương mặt lạnh lùng.
"Madam nói gì tôi nghe không hiểu. Tôi chẳng qua là quen biết với họ mà thôi, tại sao tôi lại sát hại họ chứ. Còn Trịnh Minh Mỹ, cô ta có tay có chân, Madam không đi hỏi cô ta mà đi hỏi tôi làm gì?"
"Bây giờ mà còn muốn phủ nhận sao, vậy những thứ tìm ra ở nhà anh thì anh định giải thích thế nào? Không cần nói với tôi là anh cảm thấy cái chết của bọn họ quá đẹp nên muốn chụp lại."
"Chẳng lẽ tôi không thể cất giữ chúng sao?"
"Cất giữ? Nói cách khác anh đã phát hiện án mạng từ lâu, nhưng tại sao trước đó lại nói không biết, còn nói mình đã lâu không đến đó. Lời khai của anh không trùng khớp." Giản Mạc bắt được sơ hở từ trong lời của Dương Huyền An.
Nghe Giản Mạc nói vậy, Dương Huyền An đã không còn tâm tư đùa giỡn nữa mà là bắt đầu nghiêm túc ứng phó, lập tức nhìn chằm chằm Giản Mạc, ý đồ muốn dùng thuật thôi miên với cô.
"Thuật thôi miên của anh không có hiệu quả với tôi đâu, tôi nghĩ anh không cần lãng phí sức lực." Nói xong lại đem thêm một phần tài liệu đưa cho Dương Huyền An.
"Những thứ này anh giải thích thế nào?"
Thứ Giản Mạc đưa đến chính là báo cáo DNA của vụn da trong móng tay của Trần Mộng Khiết.
"Trước đó anh nói đã lâu không gặp bọn họ, như vậy tại sao trong móng tay của Trần Mộng Khiết lại có vụn da của anh, anh định giải thích thế nào đây? Còn cái này nữa."
Giản Mạc còn chưa nói xong thì lại đưa thêm một phần văn kiện nữa cho Dương Huyền An.
Phần tài liệu này là Giản Mạc chuẩn bị trước khi vào phòng thẩm vấn, do bên Pháp chứng đưa đến. Biết người bên tổ trọng án còn làm việc nên Pháp chứng cũng gia tăng tốc độ. Sau khi rửa những tấm hình chụp ở hiện trường rồi so sánh với giày của Dương Huyền An, rồi lấy một ít máu trên giày đi kiểm tra DNA thì đã xác định được máu này là của Ban Tịnh Kì. Nói cách khác, khi xảy ra án mạng, Dương Huyền An có mặt ở hiện trường.
"Trên giày của anh dính máu của Ban Tịnh Kì, ngày hôm đó anh có mặt ở hiện trường đúng không? Hôm đó anh tận mắt nhìn bọn họ chết đi đúng không?"
"Haha, Madam không hổ là Madam, đến thuật thôi miên mà cũng không sợ. Loại người không sợ thuật thôi miên như cô cho thấy nội tâm của cô rất kiên định a. Chẳng qua đúng như Madam nói, đúng là do tôi giết, hahaha.... Cô không biết lúc mấy ả đàn bà đó chết khiến tôi cảm nhận được dục vọng, là dục vọng máu tanh."
Dương Huyền An sảng khoái nhận tội như vậy khiến cho Giản Mạc có chút bất ngờ. Vốn tưởng Dương Huyền An sẽ tiếp tục giả vờ nữa, sẽ khiêu khích cô, nhưng không ngờ lại thừa nhận nhanh như vậy.
Chẳng qua nghe những lời này của Dương Huyền An thì Giản Mạc chẳng có chút đồng tình nào với hắn, ngược lại ánh mắt nhìn hắn còn mang theo khinh thường.
Giản Mạc không ngờ nguyên nhân khiến Dương Huyền An giết Ban Tịnh Kì lại đơn giản như vậy, cũng khiến người ta cảm thấy tanh tưởi và tàn khốc.
Dương Huyền An nói, cô không cảm thấy nhìn một người cả người đầy máu nằm trên mặt đất, mà lúc cô dùng ánh mắt thương hại nhìn cô ta, cô sẽ cảm thấy mình rất thần thánh sao, chỉ cần cô chịu ra tay thì cô liền có thể cứu vài mạng người. Cô không cảm thấy khi một người bị lửa thiêu cháy, loại đau khổ toàn thân này khiến cho máu trong người cô sôi trào sao?
Đây chính là nguyên nhân khiến Dương Huyền An muốn giết Ban Tịnh Kì, đúng là một tên biến thái!
"Vậy Trần Mộng Khiết và Lưu Thi Nhân thì sao? Hai người họ chỉ là sinh viên, tại sao anh lại tàn nhẫn tổn thương họ đến vậy?" Bị rút máu, trước khi chết còn hành hung họ rất ác, không thấy tàn nhẫn sao?
Cho dù bọn họ cảm thấy có tội, cho dù ngày nào họ cũng bị ác mộng quấn thân thì đó cũng là họ tự làm tự chịu. Làm người thì không nên vì lợi ích của mình mà hãm hại người khác. Càng không thể bởi vì họ có tội mà làm một đao phủ, chĩa đao về phía họ, tự cho là mình làm chuyện chính nghĩa.
"Tàn nhẫn? Madam, rốt cuộc là ai tàn nhẫn! Cha mẹ của họ không dạy dỗ họ cho tốt, như vậy thì tôi đến dạy! Bọn chúng có thể vì tư lợi của mình mà phạm tội, vậy thì sẽ có lần thứ hai, tôi đây là cho bọn chúng cơ hội chuộc tội, để chúng tạ tội với thần linh, tạ tội với cô gái bị chúng hại chết! Hai ả nên cảm ơn tôi mới đúng, nếu không có tôi thì sau khi chết hai ả nhất định sẽ