Đã hơn một tháng kể từ khi mẹ An qua đời, có sự đồng hành của Thư Cẩn, cuộc sống của cô dần trở lại bình thường, cũng dần vơi đi nỗi buồn.
Người đã khuất đã qua đời, điều An Dật nên làm là sống thật tốt đời, nếu mẹ cô biết thì mẹ cũng sẽ mừng cho cô.
Nhưng khi đêm đến, không gian trở nên yên lặng, cô không thể không nghĩ đến những khoảnh khắc cô đã từng có với mẹ mình.
Khi cô còn nhỏ, tiếng cười của mẹ, thậm chí cả những lời mắng mỏ của mẹ, mọi thứ đã từng rất đỗi bình thường, giờ nhớ lại nhưng dường như thật quý giá, không thể chạm tới được.
Khi còn nhỏ, cô luôn nằm trong vòng tay của mẹ thủ thỉ "Lớn lên con sẽ kiếm thật nhiều tiền để chăm sóc mẹ thật tốt." Nhưng khi lớn lên, cô dần không để ý đến mẹ vì công việc và cảm xúc của cô.
Đến một ngày, cuối cùng cô cũng nhớ đến người mẹ đã luôn âm thầm dõi theo cô và quan tâm cô, nhưng đã quá muộn.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn được phụng dưỡng nhưng mẹ đã không còn.
Cô không được nhìn mẹ lần cuối, đó là ân hận cả đời của cô, có lẽ đó cũng là ân hận cả đời của mẹ cô.
Lúc mẹ đi mẹ cười hay lo cô không biết...!Cô không biết gì, khi mẹ yêu ra đi cô cái gì cũng không biết...
Thư Cẩn luôn vô tình sưởi ấm trái tim cô khi nàng ở bên.
Khi Thư Cẩn nói "chúng ta ở bên nhau đi ", cô bắt đầuthấy yên tâm hơn.
Nhưng An Dật nhận ra rằng Thư Cẩn chưa sẵn sàng, mà do cô lúc đó quá mỏng manh, Thư Cẩn không thể chịu đựng được.
Cô chấp nhận sự quan tâm của Thư Cẩm dành cho mình, nhưng cô không dám tiến thêm một bước, tình yêu mà cô muốn là tình yêu thuần khiết, không có cảm thông, không xa cách và không có các yếu tố khác.
Chỉ là cô đã quên, chỉ là vì yêu nên mới thấy đau khổ, yêu cái gì cũng đau.
Cô cảm ơn Thư Cẩn đã cho cô hy vọng vào lúc đó, khi bình tĩnh lại, cô cảm thấy mình nên cho Thư Cẩn thời gian và cho bản thân thời gian.
Lúc An Dật tắt đèn nằm yên trên giường thì có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
An Dật thu lại những suy nghĩ vẩn vơ, ngồi dậy, bật đèn, đáp: "Mời vào..."
Cánh cửa được Thư Cẩn từ từ mở ra, rồi lại nhẹ nhàng đóng lại, Thư Cẩn đang đứng cạnh cánh cửa, mặc một chiếc váy ngủ có dây đai đeo.
An Dật ngạc nhiên nhìn Thư Cẩn, Thư Cẩn đang ôm gối trên tay, thấy tư thế này, nàng đang chuẩn bị...
Tay Thư Cẩn bí mật nhéo vài cái lên gối, trong lòng vẫn có chút rối rắm.
Kỳ thật nàng do dự hồi lâu mới tới, rốt cuộc là loại chuyện này...!Nhưng là, nàng biết một số việc nhất định phải có người chủ động.
Nhưng hiện tại, An Dật dường như đã tự mình đi vào ngõ cụt, càng vòng vo càng đi vào bên trong, việc chủ động chỉ có thể tự mình làm.
Nàng khẽ thì thầm nói: "Sau này, chúng ta hãy...!ngủ cùng nhau, được không?" Nửa câu đầu của nàng có vẻ rất chắc nịch, nhưng "được không?" Lại có vẻ lộ ra vài phần thiếu tự tin.
An Dật hơi sững sờ, tình huống này? Cô nhìn Thư Cẩn, khuôn mặt như có chút ửng đỏ trong ánh đèn, có phải nàng đang mắc cỡ không?.
Thư Cẩn ôm gối, đi tới bên cạnh chỗ trống, đặt gối xuống, nhẹ nhàng ngồi ở trên đó không lên tiếng.
An Dật quay đầu nhìn Thư Cẩn, Thư Cẩn đầu hơi cúi xuống, bờ vai trắng nõn lộ ra, xương quai xanh xinh đẹp hấp dẫn lạ thường.
An Dật nhìn cô, trái tim dường như đang đập khác thường, cô quay đầu lại, hắng giọng bí mật nói: "Ngủ đi, được không?"
Thư Cẩn khẽ "ừm" một tiếng rồi nằm xuống.
An Dật tắt đèn, nằm xuống, ngủ ở bên ngoài giường cứng đờ bất động.
Thư Cẩn nhìn bóng lưng cứng đờ của cô, trong lòng thầm thở dài.
Cô biết An Dật đang vướng mắc, nhưng nàng không biết làm cách nào để tháo gỡ sự bối rối và sự vướng mắc của An Dật.
Nàng nhìn lên trần nhà, xoay người sang một bên và di chuyển từ từ, chậm rãi...
An Dật cảm thấy người phía sau cử động, phát ra vài tiếng động, sau đó, một thân ảnh ấm áp dần dần tiến đến gần cô, cuối cùng, bao lấy lưng cô, cánh tay mềm mại nhưng mạnh mẽ của Thư Cẩn ôm lấy eo cô.
An Dật không dám nhúc nhích, thậm chí không dám hít sâu một hơi, từ từ, cô rất căng thẳng...
Thư Cẩn ngừng cử động, điều chỉnh lại tư thế một chút để bản thân thoải mái hơn, sau đó dựa vào người An Dật rồi từ từ chìm vào giấc ngủ...
An Dật nãy giờ đều căng thẳng, hơi thở đằng sau cũng dần trở nên