An Dật sau khi tan sở liền vội vàng về nhà, cô cảm thấy vô cùng cao hứng.
Ngay khi cô nghĩ rằng mình có thể về nhà và mở cửa, cô không thể không tăng tốc khi lần đầu tiên nhìn thấy Thư Cẩn.
Cảnh tượng như vậy là cảnh mà cô đã nghĩ đến không biết bao nhiêu lần kể từ khi yêu Thư Cẩn trong bảy năm qua, bây giờ mới nhận ra được sao? Tuy rằng trong đầu không phải như cô nghĩ, nhưng cô không còn là cô nữa.
Là người yêu của Thư Cẩn, nhưng cô vẫn yêu Thư Cẩn, so với sự đau khổ của bảy năm qua, nhìn thấy Thư Cẩn bây giờ khiến cô cảm thấy hạnh phúc hơn rất nhiều.
Sau khi toát mồ hôi hột, An Dật không khỏi cằn nhằn bản thân, tại sao lại không mua xe? Nhưng cô đã sớm biết lại điều đó, bởi vì trước đây cô cho rằng điều đó không cần thiết.
Tiền trả nhà cho An Dật là do mẹ An trả, tiền lương và trả nợ thế chấp cũng đã quá đủ, ngày thường cô cũng không tiêu nhiều nên vẫn còn dư dả.
Nhưng lúc đó Thư Cẩn vẫn chưa về, hơi sợ nhà trống nhưng cô rất thích tâm trạng đi bộ về.
An Dật cảm thấy mình cần phải suy nghĩ xem bây giờ mua ô tô rồi, còn Thư Cẩn ở nhà bao lâu nữa, nhà cô ấy sửa sang lại rồi nàng sẽ đi, cô phải làm sao đây? An Dật thở dài, mua xe hay không.? Thôi tính sau.
Khi An Dật háo hức mở cửa và nhìn vào trong đầy mong đợi, cô thất vọng, vì Thư Cẩn không có ở đó.
Tim An Dật bỗng chốc như rơi xuống đáy vực, cô đóng cửa lại, thay giày xong ngồi ở hành lang hồi lâu mới đứng dậy đi vào trong.
Tại sao Thư Cẩn không có ở đây?
Bước vào phòng khách, cô chợt nhìn thấy một chiếc vali dựa vào tường, cô lại ngây ngẩn cả người.
Đó phải là hành lý của Thư Cẩn, có nghĩa là nàng không phải đã rời đi, mà chỉ đang đi ra ngoài.
Cô ngồi trên ghế sô pha và gọi điện thoại đặt đồ ăn.
Cô muốn tự tay nấu một bữa ăn để chào đón Thư Cẩn, nhưng cô không có kỹ năng.
Ở văn phòng làm việc, cô chủ yếu ăn đồ ăn mang đi, khi ở nhà những ngày nghỉ, cô ăn mì gói hoặc không ăn gì cả, không có cơ hội và không cần nấu ăn.
Cô thầm nghĩ sau này nhất định phải học nấu ăn, không phải lúc nào cô cũng có thể để Thư Cẩn đi cùng lấy đồ ăn.
Về sau, trong thực tế, nó sẽ mất bao lâu?
Cô nhìn chiếc vali cạnh tường hồi lâu vẫn không thể ngồi yên, đứng dậy, nhấc chiếc vali của Thư Cẩn lên rồi bước vào phòng ngủ.
Cô không mở vali, cô để nó sang một bên, khi Thư Cẩn quay về, nàng có thể tự sắp xếp nó.
Sau đó, cô mở ngăn trên cùng của tủ quần áo, lấy ra ga trải giường, mền và gối mới, và thay bộ ban đầu mà cô mới mua vài ngày trước.
Trong những năm qua, cô vẫn thường xuyên mua nó, hy vọng một ngày nào đó Thư Cẩn quay lại và nàng sẽ có thể sử dụng nó.
Nhưng bảy năm qua, bản thân cô đã mua rất nhiều và dùng rất nhiều, cũng không đợi Thư Cẩn trở về.
Cuối cùng, bây giờ, nàng đã trở lại, thật tuyệt!
Sau khi thay ga trải giường và vỏ chăn bông, cô dọn hơn một nửa số quần áo của mình ra ngoài, để lại đủ không gian cho Thư Cẩn cất quần áo.
Khi cô đã làm xong tất cả những việc này và phòng ngủ đã được làm mới, chuông cửa vang lên.
An Dật kìm nén sự phấn khích của mình và mở cửa, nhưng lần này, cô lại thất vọng - là shipper.
Sau khi trả tiền, cô đặt cuốn sách mang đi trên bàn trong phòng ăn, vào phòng làm việc lấy tài liệu và đi ra phòng khách đợi Thư Cẩn đọc.
Nhưng mà, cô sẽ nhìn đồng hồ một lần sau khi đọc tài liệu một lúc, vì vậy cô không thể tập trung, cuối cùng, cô chỉ đơn giản là đóng tài liệu lại và tập trung chờ Thư Cẩn quay lại.
Màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, An Dật không bật đèn, ôm đệm ngồi trên ghế sô pha, trong nhà im lặng.
Tiếng Thư Cẩn mở cửa đặc biệt lớn trong nhà im lặng.
An Dật đứng lên, chân tê dại trong chốc lát.
Cô bật đèn, sau đó ngồi trở lại ghế sô pha, mở tài liệu ra, đợi Thư Cẩn đi vào.
Khi Thư Cẩn quay lại, thứ nàng nhìn thấy là An Dật đang ngồi trong phòng khách, cẩn thận lật xem tài liệu trong tay.
Nghe thấy tiếng Thư Cẩn đi vào, An Dật đặt tài liệu xuống, xoay người cười hỏi: "Thư Cẩn, cậu ăn gì chưa?"
Thư Cẩn gật đầu: "Công ty tăng ca, tôi gọi đồ ăn mang đi, ăn xong rồi."
"Ồ." An Dật cúi đầu, giọng nói có chút bị bóp nghẹt.
"Cậu ăn chưa?" Thư Cẩn ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh An Dật.
An Dật dừng lại một lúc rồi ngẩng đầu cười nói: "Hehe, Thư Cẩn, vào phòng ngủ trước đi, xem cậu có thích ga trải giường hay thứ gì không? Nếu cậu không thích, ngày mai tôi sẽ mua cái mới".
Đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Thư Cẩn đứng dậy cùng cô đi vào, nhưng cô phát hiện phòng ngủ mà