"Phì" một tiếng, lần này tài xế cũng không nhịn được bật cười.
Tài xế cười xong lại nhìn thấy ánh mắt của Lộ Phong, bả vai cứng đờ run rẩy: "Tổng giám đốc Lộ.
"Lục Phong nói với giọng điệu trầm thấp: "Kéo tấm che lên đi.
"Tài xế vội vàng làm theo.
Tấm che ngăn cách không gian trong xe, sau đó có nói gì hay làm gì cũng gần như không nghe thấy.
Lúc này Nguyễn Văn Văn mới nhận ra mình quá lời, nuốt nước bọt: "Em muốn đứng dậy, em muốn mua đồ.
"Cô nói rồi vịn tay cửa xe định xuống xe, còn chưa đẩy cửa ra được thì tay đã bị giữ lại.
Nguyễn Văn Văn chậm rãi quay đầu lại nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, cười ha ha: "Chồng ơi…”Giờ gọi chồng cũng chẳng có tác dụng gì nữa, Lộ Phong nhíu mày nói: "Tần suất thấp à?"Thái độ nhận sai của Nguyễn Văn Văn cực kỳ tốt, cô vội vàng lắc đầu: "Không phải, không thấp.
""Tôi không được à?" Lộ Phong vừa nói vừa ghé sát lại gần, vẻ mặt không có ý cười, trông có vẻ rất tức giận.
Nguyễn Văn Văn vội an ủi: "Nào có, anh rất được, anh tuyệt nhất thế giới.
"Hình như nịnh nọt cũng không có tác dụng gì, Lộ Phong sắp đè lên vai cô rồi.
Nguyễn Văn Văn căng thẳng nuốt nước bọt: "Bình… bình tĩnh.
"Không người đàn ông nào có thể bình tĩnh khi bị chê, bị nghi ngờ cả, Lộ Phong cũng thế.
Anh ghé sát môi lại gần, dán sát vào mặt cô, nói bên tai cô: "Giờ có muốn thử xem không?"Anh là người luôn giữ lời hứa, trước khi kết hôn đã nói rõ là làm theo ước định, thế nên trước giờ anh chưa từng ép cô.
Nhưng không ép không có nghĩa là anh không được.
Anh có thể dùng thực lực để chứng minh.
Không biết là do nhiệt độ trong xe quá cao hay khí thế của người đàn ông trước mặt quá mạnh mẽ mà đột nhiên cô cảm thấy hô hấp dồn dập, cả người như bốc cháy.
Miệng lưỡi khát khô.
Cánh tay của cô vô thức chặn giữa hai người, cười gượng: "Trong xe! không cần phải thử đâu.
"Chơi trên xe kích thích quá, hay là thôi đi.
Hôm nay Lộ Phong có vẻ không dễ nói chuyện lắm, vẻ mặt cũng nghiêm túc: "Không thử sao chứng minh được tôi có được hay không chứ?"Hình như anh rất để ý đến chuyện "không được" này.
Nguyễn Văn Văn hơi hối hận, khi nãy không nên nói anh không được, đâu có người đàn ông nào muốn bị vợ nói chuyện đó không được.
Là lỗi tại cô nhận thức quá nông cạn.
Không ổn rồi, phải mau xin lỗi thôi.
Cô chống tay lên ngực anh, ngón tay khẽ cào một cái, nở nụ cười cực kỳ quyến rũ: "Em biết anh được mà.
""Khi nãy em nói tôi không được.
""Đó là em thuận miệng nói thôi.
""Lời thuận miệng nói ra mới chính là suy nghĩ tận đáy lòng.
""Không phải, em thật sự không nghĩ thế.
""Nhưng tôi thấy em nghĩ thế.
""! " Nguyễn Văn Văn không nói nên lời, không ngờ lại khó dỗ đến thế.
Không dỗ được bằng lời thì cô chỉ có thể dùng hành động, trên mạng nói thế nào nhỉ, người yêu cãi nhau cách tốt nhất là hôn, nếu không có tác dụng thì chứng tỏ thời gian bạn hôn chưa đủ dài.
Đúng, là hôn.
Lúc Lộ Phong tiến sát lại gần, cô kéo cổ áo anh thật mạnh rồi hôn môi anh.
À, nói đúng hơn là đụng trúng.
Môi đụng vào môi, sự cố lật xe cỡ lớn xảy ra.
Đụng mạnh quá nên đập cả răng vào, cảm giác đau nhức ùa tới, Nguyễn Văn Văn nhíu chặt mày, đúng là đáng thương, hôn môi thôi mà cũng gây chuyện, thôi vậy, không hôn nữa.
Lúc đang định lùi lại thì đột nhiên bị người ta giữ chặt eo, cô bị kéo vào lòng anh: “Muốn chạy à?”Nguyễn Văn Văn há miệng định giải thích không phải cô muốn chạy, chỉ là đau miệng thôi, không thể hôn được, nhưng còn chưa nói chữ nào, môi đã bị chặn lại.
Nụ hôn đột ngột đến khiến cô không kịp chuẩn bị.
Nguyễn Văn Văn ngây ra, trong trí nhớ, hình như cô chưa từng thực sự hôn ai cả, chưa một lần nào.
Trí nhớ của cô thật sự không có sai, trước khi mất trí nhớ cô không thích hôn,