Thẩm Lăng thấy Kỷ Tú Hiên ngẩng người lâu lắm, bắt đầu lo lắng lên: "Đại ca, sắp hết giờ nghỉ trưa rồi, qua kia ngồi ăn thôi." Hắn có cảm giác người đứng bên cạnh đang cố chống đỡ thôi.
Kỷ Tú Hiên chớp mắt, gật đầu đồng ý, thôi vậy, ăn cơm quan trọng hơn...
Ăn cái khỉ chứ ăn! Bố không nuốt trôi cục tức này!
Khi bưng mâm đi lướt qua bàn của Lạc Minh Vũ, cậu thấy Lê Văn còn định gạt chân cậu, muốn cậu té ngã.
Thế là cậu thuận nước đẩy thuyền, giả bộ vấp một cái, mâm cơm chao đảo, nước canh và nước thịt bắn ra ngoài.
Kỷ Tú Hiên thẳng tay đổ thẳng cả hai mâm cơm của cậu và Thẩm Lăng lên đầu Diệp Thiên Trần và Lạc Minh Vũ!
Phanh!
Kỷ Tú Hiên mà khùng lên, chuyện tày trời gì cũng dám làm, không ai cản được đâu.
"..."
Cả nhà ăn hoàn toàn an tĩnh xuống dưới, không biết là ai hít một hơi, thở cũng không dám thở mạnh.
Kinh hỉ không? Bất ngờ không? Hoàn toàn là ngoài dự đoán của mọi người!
Má! Kỷ Tú Hiên này điên thật!
Kỷ Tú Hiên còn làm ra vẻ suy yếu, chống một tay lên mặt bàn, nhưng mà lời nói thì có chút vui sướng khi người gặp họa: "Ai da, không biết là ai gạt chân, tôi lỡ tay, xin lỗi nha."
Thẩm Lăng nhịn cười, vai run run.
Hắn không ngờ cậu sẽ ra tay, nãy ngoan ngoãn gật đầu chịu nhượng bộ rồi mà.
Tính tình như pháo hoa, lúc bùng nổ cũng thật đẹp.
Chủ nhân của cái chân muốn gây chuyện Lê Văn không khỏi im như chim cút, hoảng loạn rụt chân về.
Diệp Thiên Trần trơ mắt nhìn mâm đồ ăn đổ hết lên người hắn và Lạc Minh Vũ kế bên.
Cơm trắng trộn với nước thịt kho dính đầy sợi tóc.
Canh chua còn nguyên đầu cá diêu hồng mà Kỷ Tú Hiên đặt biệt dặn dò phải múc cho cậu cũng rớt xuống đất.
Áo sơ mi trắng dính nước ướt đẫm, ô uế và có mùi hôi dầu mỡ.
Lạc Minh Vũ kế bên cũng chật vật bất kham không kém, tám lạng nửa cân.
Bọn họ đều không thể ngờ được, Kỷ Tú Hiên lại gan như vậy, dám đổ mâm đồ ăn lên đầu bọn họ.
Cậu có biết Diệp Thiên Trần và Lạc Minh Vũ là người nào không vậy?
Kỷ Tú Hiên tỏ vẻ, có là ông trời cậu cũng không sợ.
Diệp Thiên Trần ngẩn người, đưa tay sờ vệt nước dính trên mặt, sắc mặt rất khó coi, nháy mắt lạnh lùng.
Hắn xưa giờ, chưa từng bị người ta đối xử như vậy, kể cả cha mẹ hắn.
Hắn là ai? Hắn làm gì? Hắn đang ở đâu?
Lạc Minh Vũ chịu đựng bồn nôn, hoảng hốt mà yếu ớt nói: "Anh...anh quá đáng lắm rồi đó! Anh đánh em thì không sao, nhưng mau xin lỗi Thiên Trần đi!" Con mẹ nó, thằng khốn Kỷ Tú Hiên, tao sẽ bắt mày chịu đựng nổi nhục này gấp trăm lần! Dám dính vào Thiên Trần của tao.
Kỷ Tú Hiên đứng thẳng người lên, dùng ngữ khí thiếu đánh nói: "Tôi quá đáng? Rõ ràng tôi cũng là người bị hại mà! Muốn xin lỗi thì kêu đầu xỏ gây tội ấy."
Thẩm Lăng có nén