Tác giả: Triệu Sử Giác
Trans: Vân Anh
Tên đàn ông chó đúng là tên đàn ông chó.
Mặc dù giọng thiếu niên lúc này khác với giọng nói lạnh lùng pha giễu cợt nhiều năm sau, Nhưng anh vẫn như cũ sau này sẽ trở thành tên đàn ông đang ghét trong kí ức của Sở Ân
Hắn thích vòng tay qua eo cô, ôm chặt cơ thể nhỏ bé trong tay, dùng chóp mũi kề vào cổ Sở Ân tham lam hít sâu.
"Em sài nước hoa gì?" giọng người đàn ông khàn đặc: "mùi thơm quá..."
Sở Ân không trả lời, hắn sẽ tiếp tục hỏi, sau đó sẽ dùng tới hành động để hỏi, buột cô trả lời trong bất lực - "Không sài nước hoa, chỉ là mùi sữa tắm với nước giặt áo."
Trở về thời điểm ban đầu, Sở Ân lại bị cùng một người hỏi câu đó.
Cô đột nhiên ý thức được có một số thứ
trong cuộc sống vẫn sẽ đi theo vết xe đỗ đã định sẵn, nếu cô càng pháp vô thiên tránh mặt tên đàn ông chó này chẳng phải càng làm cho anh mau chán ghét mình sao?
Rốt cuộc cô cũng biết kiểu người mà Lục Chẩn thích.
Người nắm giữ quyền lực Lục gia bên ngoài thâm trầm, chững chạc, nhưng thật chất bên trong lại thích hoa hồng có gai, Sở Ân kiếp trước thích sống theo lối tự do, Nơi đâu cũng cự tuyệt anh, việc gì cũng phản kháng, không ngờ lại hòa hợp với cái tâm lý biến thái này.
Lần này cô sẽ diễn thật tốt vai học sinh ngoan mà Lục Chẩn ghét nhất. -- bình thường bộ dáng, ngoan ngoãn chất phác, chẳng qua sau lưng một nhát đâm chết người.
Sở Ân liếm môi dưới lớp khẩu trang, giọng nói vẫn đều đều thuận theo đôi mắt hoang mang: "Bạn học, tôi không biết cậu nói nước hoa gì. "
Lục Chẩn nguyên bản cảm thấy mình có chút rung động, anh gật đầu, vô tình nâng mắt lên, đột nhiên thấy vài lọn tóc mái rơi xuống trên trán, ánh mắt cô gái nhỏ trong sáng như pha lê, cất chứa đầy sự hoang mang trong đáy mắt.
Cô gái đeo khẩu trang, đồng phục chỉnh tề, nhìn như mọt sách nhỏ hiền lành, ở cô toát ra sức ép đang kiểm nén, như bản năng vốn có của một học sinh ngoan đang chống lại học tra.
Lục Chẩn không hứng thú với những người như vậy, nhưng không biết vì sao, tim anh như bị cái gai mềm mại đâm nhẹ. Lan tỏa mùi vị chua sót không thành lời.
“cậu có biết tôi không?” Lục Chẩn hỏi.
Sở Ân nghiến răng nghiến lợi dưới lớp khẩu trang.
....Không chỉ biết, bà đây thậm chí còn nhìn thấy nốt ruồi ở giữa tuyết nhân ngư của anh!!
*Tuyến nhân ngư: vùng tam giác dưới cơ bụng.
Ngoài mặt Sở Ân chỉ cau mày, dường như thấy anh kỳ quái không muốn tiếp chuyện, cuối cùng đành lắc đầu: "Tôi không biết"
Lục Chẩn nhìn cô bằng đôi mắt đen nghĩ: Thôi bỏ đi. Gây khó dễ cho một con mọt sách làm cái gì.
Thiếu nữ rời đi, tấm lưng cô mảnh mai, đầu hơi cúi xuống, như thể ẩn mình trong đám đông bất cứ lúc nào. Không thú vị, vô hại.
Lục Chẩn nhìn theo bóng dáng cô đến khi khuất hẳn vào ngã rẻ mới quay đầu.
Anh không biết, con thỏ trắng "vô hại" vừa nảy là sói già, Sở Ân nghiến răng thầm mắng. Không giết được tên đàn ông chó đó tôi không phải người Trung Quốc!
-
Từ lúc Lục Chẩn bước ra khỏi phòng học, học sinh lớp quốc tế bùng nổ bàn luận.
"con mẹ nó, Chẩn ca sao lại đi nói chuyện với nữ sinh đó?'
"Cậu ta là ai? Biết Chẩn ca luôn à?"
"Chẳng phải là đồ quê mùa Sở gia mới rước về từ nông thôn sao?"
Sở Thu Thu đối với loạt thắc mắc xung quanh, sắc mặt xấu xuống.
Cô ta không biết, chị gái làm cách gì để bắt chuyện với Lục Chẩn?
Tức thì, tin tức lan rộng toàn trường cứ như ngồi trên tên lửa phóng đi, mọi người đều biết một nữ sinh đến năm hai lớp quốc tế hỏi bài, sau đó đơn độc trò chuyện với Lục Chẩn.
Toàn thân Phó Minh Huyên nổ tung, cô ả không thể tin được. Lục Chẩn chưa bao giờ để ý mình, nói chuyện không quá lời, lần nhiều nhất là lúc tặng quà trước đó. Theo như chị em ở lớp quốc tế nói lại, Lục Chẩn rời lớp tận mấy phút!!! Cái đồ quê mùa tự nhiên được cùng Lục Chẩn nói chuyện tới vài phút?!
Cả lớp năm đều không thể bình tĩnh nổi, học sinh không ngừng quay đầu nhìn Sở Ân.
Tống Triệu Lâm lén hỏi Sở Ân: "Cùng bàn, cậu quen Chẩn ca nhà tôi à?"
Sở Ân trút giận bằng cách viết câu hỏi, đè lên giấy suýt làm rách, lạnh lùng nói: "Tôi không biết!. "
Tống Triệu Lâm không hiểu, trước đó hỏi cô thậm chí còn không biết Lục Chẩn: "vậy sao cậy nói chuyện với Chẩn ca"
Tống Triệu Lâm che miệng tránh ánh mắt của giáo viên, thì thào nói: "Mấy nữ sinh bị điên mới thích cậu ấy"
Sở Ân siết chặt ngón tay đang cầm bút: "....cậu ta bắt chuyện với tôi"
Tống Triệu Lâm trên vẻ mặt "Tuy rằng tôi không cười cậu, nhưng cậu cũng đừng gạt tôi" hiện rõ như bang ngày.
-
Chuông tan học vang lên, Phó Minh Huyên bước tới cùng hội chị em.
Có lẻ do Sở Ân quá chăm chú làm bài, bộ dạng ngoan ngoãn hết mức, thấy vậy Phó Minh Huyên nói với giọng chất vấn: "Này, Lúc nảy cậu nói gì với Lục Chẩn?"
Sở Ân tay cầm bút, nhướng mi: "Liên quan tới cậu? "
Tống Triệu Lâm trong lòng tán thưởng,không hổ danh là Ân tỷ của cậu ta!!
Phó Minh Huyên sửng sốt, không ngờ Sở Ân lại dùng giọng điệu này đáp trả, cô ả lo lắng:
"Cậu cố tình quấn lấy Chẩn ca phải không? Làm gì có việc cậu ấy để ý đến cậu? Nhất định là dùng thủ đoạn, nói mau rốt cuộc hai người đã nói cái gì?!"
Tống Triệu Lâm lần này không thể ngồi yên
được nữa: "Phó Minh Huyên cậu——"
Sở Ân "đập" mạnh cây bút xuống bàn nhàn nhạt nhìn người trước mặt: "Cậu cho rằng ai cũng như mình?"
Phó Minh Huyên tức đến độ suýt nữa học máu miệng: "Cậu...!"
Sở Ân lãnh đạm đứng lên, đẩy cô ả sang một bên, rời đi.
"Nếu muốn biết như vậy, cậu đi mà hỏi Lục Chẩn."
……
Ngay đêm đó, một bài viết nổi lên trên diễn đàn ẩn danh của Oải Vân --
[818, đến năm hai lớp quốc tế hỏi bài, đại tiểu thư cùng Lục Chẩn nói chuyện]
Bổ sung thêm, nữ sinh học khoa phổ thông. tên Sở Ân học năm hai lớp 5 vừa mới chuyển tới. Là thiên kim tiểu thư Sở gia mới nhặc về từ nông thôn, em gái tên Sở Thu Thu học lớp quốc tế. Cũng là em của nam thần năm ba đàn anh Sở Thật.
Hai chữ "Lục Chẩn" có lượng truy cập khủng ngay khi đăng bài lên, lập tức vô số người theo dõi.
[Lầu 1: ghế đầu tặng lầu chủ nắp nồi che chắn, dám ghi rõ tên tuổi ai kia ra, thật không cần cái đầu]
[Lầu 2: Tôi nghe nói, những người lớn lên từ nông thôn đều mặt dày, ngu ngốc]
[Lầu 3: Cậu ta lấy đâu ra mặt lũi để bắt chuyện với Lục Chẩn? Tôi thật không muốn tin chuyện này.]
[Lầu 4: Trả lời lầu trên, chính là bởi vì da mặt dày không biết xấu hổ nên mới đi bắt chuyện đó]
......
Cùng thời điểm với bài đăng, toàn bộ các group lớn nhỏ cũng đang thảo luận.
Bởi vì Lục Chẩn quá mức đặc biệt, là giáo thảo hiện tại nên có rất nhiều nữ sinh thích,nhưng anh không ôn nhu dịu dàng như giáo thảo cũ là Cố Thu Trạch, nên phần lớn mọi người gặp Lục Chẩn đều sợ, phải đi đường vòng, tuy vậy ai cũng đem lòng thích anh, nhưng đều không có được mỹ nam.
Bởi vậy một khi ai phá vỡ sự cân bằng này, nhiều người lập tức sẽ phát điên.
Dần Dần vài người ăn dưa đã
tự nghĩ cho Lục Chẩn cái lý do hợp lý. Tất cả đều cho rằng, nữ sinh quê mùa kia thủ đoạn rất mưu mô, Cô cố tình chọn một bài khó để đến lớp quốc tế hỏi cách giải. Lục Chẩn bị thu hút bởi câu hỏi khó, vì vậy gọi nữ sinh tới cùng bàn luận đáp án.
Dù tự an ủi mình nhưng các cô gái càng tin vào câu nói: "Lục Chẩn để ý tới nữ sinh đó"
Vì vậy có người tò mò vào bài đăng hỏi--
[Lầu 70: Vậy cái đồ quê mùa đó học giỏi hả?]
[Lầu 72: Chắc là ở nông thôn làm học bá? Tôi nhớ trong tiết toán công khai hôm trước cậu ta trực tiếp giải được câu khó]
Sở Thu Thu rất chú ý tới tiến độ của bài đăng, nhìn thấy điều này, cô ta mỉm cười -- đến lúc rồi.
Vài phút sau, Phó Minh Huyên trả lời: [Xì, cậu ta không phải học bá, cậu ta là kẻ mưu mô] bài đăng lại có thêm một tài khoản nặc danh.
Chốc lát cô ả mở diễn đàn lên lại: "!!!"
Mới qua mười phút, một bài đăng mới thịnh hành trên diễn đàn --
[Cùng nhau xem phiếu điểm của "học bá" thiên kiêm tiểu thư Sở gia nè ~ !]
Lầu Chủ trực tiếp đăng một bức ảnh, trên hình là bảng điểm của một trường ở trị trấn xxx. Tên của Sở Ân được in rất rõ ràng.
Ngữ văn 102, toán học 69, tiếng Anh 99, ba môn nghệ thuật tự do 161, tổng thành tích 431, xếp hạng 302.
[Lầu 1: Con mẹ nó, thành tích làm tôi cay mắt quá! "
[Lầu 2: Đây là học bá? Thi trong thôn mà ở hạng 300 cười chết tôi rồi > ]
[Lầu 3: Thiếu đòn mà, Sở Ân con d* (kỹ nữ) mưu mô, giả vờ làm học bá thu hút sự chú ý của Chẩn ca. ]
Năm hai lang truyền tin tức "Học bá" rất nhanh chóng, lúc này không ai quan tâm đến những hành động khác, họ chỉ muốn lót dép ăn dưa *
*Thuật ngữ mạng ý chỉ hóng chuyện, hít drama
Phó Minh Huyên: [Thần linh ơi, tớ tưởng rằng thành thích cậu ấy rất tốt! Tớ thường thấy Sở Ân ngồi trong lớp giải đề rất chăm chỉ.]
Hình Lan : [Tớ cũng nghĩ vậy.]
Sở Thu Thu: [Đừng bàn luận về chị tôi nữa, chị ấy học chăm chỉ như vậy mà kết quả không như mong muốn đã rất thảm rồi]
Mặc dù Sở Thu Thu nói như vậy, nhưng vẫn có một đám người chế giễu thành tích của Sở Ân.
Ngay sau đó một thông báo mới xuất hiện.
Lục Chẩn: [là ai đăng bài viết? ]
Mọi người bùng nổ trong tích tắc.
[Ahhhhhhhhh, Chẩn ca xuất hiện trong diễn đàn ! ! ! ]
[Mỏ Đồng chụp hình lại]
[Mỏ Đồng √ ]
……
Phó Minh Huyên: [Thật ra, tôi thấy không cần thiết như vậy, suy cho cùng cũng là quyền riêng tư của người khác.]
Sở Thu Thu: [Xin mọi người đừng cười chị tôi nữa, tôi nhất định sẽ hết mình giúp chị ấy cải thiện điểm QAQ]
Sau khi đăng bình luận, cô ta bỏ điện thoại này xuống, cầm cái khác lại đăng nhập vào diễn đàn.
Bài đăng đó càng lúc càng bùng nổ, mọi người đều đang chế giễu Sở Ân. Sở Thu Thu tay cầm điện thoại duyệt một cách thích thú, cô ta thấy một bình luận đang nói: "Điểm kém lý do là ở con người" Sở Thu Thu trả lời lại --
"Nếu đã học kém thì đừng ngụy trang mình là học bá, sẽ làm người khác chết vì cười đó"
Trả lời xong cô ta bước ra khỏi phòng. Nhìn cửa phòng Sở Ân đóng chặc. Trong lòng Sở Thu Thu phi thường đắc ý.
Diễn đàn ẩn danh thật tốt. Mỗi học sinh ở Oải Văn đều có một tài khoản độc quyền để đặc tên mình. Nhưng không ai làm điều đó, họ đều thích cảm giác tự do ngôn luận.
Sở Ân lúc này chắc đang hoảng sợ phát khóc.
……
Sở Ân vừa làm xong bài tập.
[Tích —— nhiệm vụ hoàn thành √ mở khóa cốt truyện tiếp theo, nhận được quyền【 thay đổi một từ】
[ Học tập cơ thông báo, tiện thể nói với Sở Ân: Ký chủ, cốt truyện hiện tại rất thảm a]
Sở Ân không vào diễn đàn, cũng không tham gia. Chỉ là đọc xong kịch bản, cô mới biết mình bị đem ra để bàn tán. Dạo một vòng Sở Ân thấy đủ loại đầu trâu mặt ngựa sâu xé trên diễn đàn. Tất cả đều trở thành bài đăng Hot. Nổi trên trang chủ.
Đều do tên Lục Chẩn ngu ngốc....
Một tiếng thông báo từ điện thoại, là anh hai gửi tin nhắn Wechat: "Tiểu Ân, đừng nghe mấy lời bàn bán trên mạng. Cứ giao cho hai xử lý mọi chuyện"
Hai giây sau đối phương bồi thêm một tin khác: "Em muốn ăn kem không? "
Anh hai sợ Sở Ân buồn, trong mắt Sở Thật cô vẫn là một đứa trẻ.
[Học tập cơ lo lắng: Ký Chủ việc tới nước này rồi, cô định làm gì? "
Ngay cả khi có quyền hạn, vô pháp vô thiên quay ngược thời gian. Nhưng cũng không ngăng được họ đăng bài.
Sở Ân chống má, nhướn đôi mày thanh tú. Điểm cao trung đời trước cổ cô quả thật không tốt, bảng điểm đúng là của Sở Ân. Cô đoán là do Sở Thu Thu lấy. Bất quá đăng thì cũng đăng rồi, cô thật sự không để bụng cái này.
Nhưng người ta đã đụng tới cô rồi bản thân không trả đũa thì thật có lỗi bới bàn tay vàng của mình.
Sở Ân di chuyển cây bút nhẹ nhàng viết lên từng nét trong kịch bản --
"Muốn chơi?"
Cô gạch 【 ẩn danh 】 vài nét bút đổi từ "ẩn" thành 【 thật 】 danh.
"Vậy thì mọi người cùng chơi cho vui, chào mừng đã đến với diễn đàn tên thật của Oải Văn"
Vào lúc 10 giờ 39 phút tối, diễn đàn Oải Văn sụp trong tích tắc.
Một giây sau, tên tài khoản đột nhiên thay đổi thành tên thật, hiện dưới ảnh đại diện mỗi lầu!
Tất cả bạch liên hoa bỗng nhiên biến mất.
Sở Ân híp mắt.
Nào ~ mọi người cùng nhau phơi bày sự thật a~
Truyện convert hay :
Chí Tôn Con Rể