Cố Hoài đột nhiên ngã xuống khiến dựng đồng của Alvis lập tức co lại, dị năng của hắn ngay lập tức bao trùm cả phủ đệ, và tiếp tục lan rộng ra phía ngoài, mạnh mẽ đè ép toàn bộ khu vực này.
Lấy tòa phủ đệ này làm trung tâm toàn bộ khu vực gần đây đều bị bao trùm bởi một áp lực nặng nề, cảm nhận được loại dị năng áp lực này trong lòng tất cả trùng tộc chỉ có một chữ.
Vương—-
Loại dị năng này là của Alvis, nhưng đâu là nguyên nhân khiến cho Alvis đang ở bên cạnh Cố Hoài lại làm ra phản ứng như vậy ở trên Toussaint tinh, nơi tuyệt đối an toàn như vậy.
Đáp án chỉ có một, Cố Hoài bị thương hoặc là xuất hiện vấn đề gì khác.
Cảm nhận được trận áp lực này đám trùng tộc không cần tự hỏi. bản năng bảo vệ vương cho bọn hắn biết, bọn hắn phải nhanh chóng tới bên cạnh vương.
Tới đại sảnh trước không thể nghi ngờ là ba gã quân đoàn trưởng khác, bọn hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Cố Hoài ngã vào trong lòng Alvis, dựng đồng lập tức co lại.
“Bệ hạ.” Capelia muốn tới gần, nhưng khi cô vừa bước lên một bước, một cái đuôi màu xám bạc bỗng nhiên vung tới, tốc độ nhanh tới mức không nhìn thấy cái bóng của nó, đập thật mạnh giữa hai bên.
Sản nhà giữa hai bên bị đập “rầm” một tiếng tạo thành một cái hố sâu.
Còn hơn trạng thái banh mặt lúc này, trạng thái đã sớm được Cố Hoài an ủi, lúc này có thể nói mỗi một sợi dây thần kinh của Alvis đều căng cứng.
Giống như bị kéo căng cực độ, hoàn toàn bị rơi vào trạng thái cực hạn, chỉ cần kéo một cái là đứt đoạn.
Biểu tình của Alvis lạnh như băng, cái đuôi màu xám bạc ở phía sau nâng lên tới một độ cao nhất định, đây là phản ứng khi tâm tình không vui, đồng thời cũng thể hiện ra tư thái công kích.
Không hề nghi ngờ, lúc này Alvis từ chối bất luận kẻ nào tới gần.
Thả ra dị năng áp lực là vì Alvis muốn bảo vệ Cố Hoài mà theo bản năng làm như vậy, nhưng hắn rất rõ ràng từ nãy đến giờ, trong phạm vi bao vây không có khả năng bị kẻ thù xâm nhập.
Bởi vì hắn một mực ở bên người Cố Hoài, không ai có thể im lặng vượt qua hắn mà làm tổn thương Cố Hoài.
Nhưng hiện giờ Cố Hoài mất đi ý thức ngã vào trên người mình, nhưng khi biết điều này, cảm xúc Alvis càng trở nên căng thẳng hơn.
Đồng dạng là alpha giai cấp trùng tộc, Capelia, Aye và Sidmudo không đến nỗi bị áp lực dị năng của Alvis ảnh hưởng quá nhiều, nhưng vẫn cảm nhận được áp lực trong đó.
“Khống chế lực lượng của anh một chút, Alvsi.” Vẻ mặt Capelia cũng lạnh lùng, “thân thể bệ hạ cần được kiểm tra.”
Bời vì lo lắng cho Cố Hoài, cánh tay trái hình thái đao nhọn của Capelia vẫn cứng còng.
Tucker trùng tộc trong chiến đầu thường tiến vào trạng thái cuồng bạo, dễ dàng bị chọc giận, nhưng cho tới nay Capelia không chịu ảnh hưởng này của tộc đàn mình, cô sẽ đem lửa giận ép xuống dưới sự tỉnh táo, bởi vì một cảm xúc nào đó quá mạnh mẽ mà cứng còng thân thể là chuyện chưa bao giờ xảy ra.
Những trùng tộc khác canh giữ ở nơi gần đó cũng nhanh chóng chạy tới, bọn hắn bị dị năng mạnh mẽ của Alvis đè ép hơi khó chịu, nhưng bọn hắn lo lắng cho Cố Hoài gấp trăm lần.
Alvis cũng không trả lời, nhưng mặt hắn đã vô biểu tình đem dị năng thu hồi lại, đại biểu hắn không phải không phản ứng với câu nói của Capelia.
Tham mưu trưởng vội vàng kích hoạt thiết bị cá nhân của mình: “Thuộc hạ sẽ cho đội quân y tới đây ngay lập tức.”
Alvis dùng cái đuôi vừa mới công kích quấn lên người Cố Hoài, rồi mới thong thả thu đuôi lại tới trình độ vừa phải: “Không cần, đã ở trên đường.”
Từ lúc xảy ra chuyện đội quân y đã được gọi, sau đó Alvis mặc kệ tình trạng của mình bị đẩy đến điểm giới hạn, nhưng hắn vẫn duy trì lý trí của bản thân.
Alvis ôm Cố Hoài đặt lên giường, đoàn quân y rất nhanh đã tới, dưới ánh mắt lo lắng của trùng tộc kiểm tra thân thể Cố Hoài rất tỉ mỉ.
Nhưng kết quả không thuận lời như vậy.
“Thân thể của bệ hạ thực bình thường, các chỉ số thân thể đều bình thường….” trùng tộc phụ trách kiểm tra thân thể cũng rất lo lắng, “Nguyên nhân đột nhiên ngất chúng tôi kiểm tra không ra.”
Kết quả kiểm tra sức khỏe khiến trùng tộc vốn đã lo lắng càng lo lắng hơn, mỗi người bọn hắn đều căng chặt thân thể, ánh mắt nhìn thanh niên trên giường đầy lo lắng.
Hơn nữa bọn hắn nhìn thấy sắc mặt Cố Hoài hơi tái nhợt, như là đang cố chịu đau đớn gì, nội tâm của đám trùng tộc vây xung quanh giống như là bị ai nướng chín.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” vẻ mặt dữ tợn của Sidmudo đã bớt đi nhưng được thay vào đó là sự lo lắng.
Dựng đồng màu vàng của Aye ngay từ đầu đã cực nhạt chỉ trong một cái chớp mắt hình như càng hư ảo hơn, hắn chắc là người bình tĩnh nhất trong đám trùng tộc: “Bệ hạ sẽ không có chuyện gì, chúng ta chỉ cần canh giữ chờ bệ hạ tỉnh lại là được rồi.”
Trong tương lai mà hắn nhìn thấy, Cố Hoài đều rất tốt, cho nên Aye mới có thể bình tĩnh như vậy.
Nhưng như vậy cũng không thể nói rằng hắn không lo lắng cho Cố Hoài, hắn cũng rất lo lắng, chính là so với trùng tộc khác thì chắc chắn hơn một chút mà thôi.
Sidmudo vội vàng hỏi: “Cậu nhìn thấy sao? Nhưng mà Aye năng lực của cậu không phải chỉ suy đoán được trước vài giây….”
Chuyện này trong trùng tộc, thậm chỉ cả tinh tế cũng biết.
Aye yên tĩnh không nói gì, sau vài giây, hắn lên tiếng nói: “Rất sớm thì…. Trước khi nhìn thấy bệ hạ, tôi có mơ thấy một giấc mộng dự đoán.”
Chuyện này Aye không hề nói cho bất kỳ ai, bởi vậy tất cả binh lính vây xung quanh, ngay cả Alvis cũng động đậy.
“Có liên quan tới bệ hạ, nó còn xa hơn thế này, cho nên tôi cho rằng lần này bệ hạ không có chuyện gì.” Aye cũng không định nói rõ nội dung của giấc mộng, liền trực tiếp đưa ra kết luận của hắn.
Nghe Aye nói như vậy, trùng tộc vây xung quanh lập tức bình tĩnh lại, trái tim treo lơ lửng cũng buông xuống.
Thỉnh thoảng Aye sẽ nằm mơ, một bộ phận cao tầng trùng tộc cũng biết điều này.
Nhưng không giống với dị năng dự đoán bình thường, Aye thông qua cảnh trong mơ có thể nhìn thấy chuyện chưa xảy ra ở xa hơn, hơn nữa còn rất chính xác.
Chỉ cần Aye không làm gì ảnh hưởng tới tương lai, chuyện hắn dự đoán chưa xảy ra nhất định sẽ xảy ra.
Đó là cảnh nhất định phải đến.
Cố Hoài trong lúc hôn mê, mỗi một giây trùng tộc đều cẩn thận bảo vệ, mà đám Tucker trùng tộc bảo vệ cẩn thận nhất, chúng nó vẫn co lại dựng đồng màu đỏ đứng ở bên giường.
Nhóm Tucker trùng tộc này canh giữ ở bên giường nửa bước cũng không đi, chúng nó nghe không hiểu chuyện mộng dự đoán, những Tucker trùng tộc này chỉ biết là, ấu tể chúng nó chăm sóc bị bệnh, cần chúng nó chăm sóc.
Chuyện Cố Hoài hôn mê đối với Tucker trùng tộc là kích thích rất lớn, chúng nó gần như rơi vào
trạng thái chiến đấu, tùy thời có thể rơi vào cuồng bạo, bởi vì phải bảo vệ ấu tể sinh bệnh, cho nên những Tucker trùng tộc bản năng tỏ thái độ uy hiếp với bên ngoài.
Alvis yên tĩnh canh giữ ở bên cạnh, khuôn mặt lộ ra rất lạnh lùng, nhưng cái đuôi màu xám bạc của hắn lại nhẹ nhàng đặt lên người Cố Hoài.
Cả trùng tộc đều bị kích thích bởi vì Cố Hoài đột nhiên hôn mê, người ngoài không biết chuyện này, nếu biết, đa số mọi người sẽ nghị luận, nhưng người của công ty Silla sẽ bị dọa sợ, rồi mới bắt đầu lo sợ bất an.
Trùng tộc vương nhận phỏng vấn xong thì ngất xỉu, lỡ như trùng tộc cho rằng chuyện này có liên quan tới công ty bọn họ, vậy bọn hắn không phải là xong rồi sao!
Dựa vào trình độ bảo vệ vương của trùng tộc, dưới tình huống này, trùng tộc này không nhất định sẽ nói lý với bọn họ.
Còn may là không biết, toàn bộ nhân viên công ty Silla mới có thể yên ổn hoàn thành công việc.
Cố Hoài hôn mê gần một ngày, trong quá trình mất đi ý thức, hắn giống như lần đầu tiếp nhận kí ức truyền thừa vậy, bị động tiếp nhận một phần thông tin nào đó.
Đó là về thế giới ý chí và quy tắc.
Đây là thứ thuộc về một không gian cao hơn, vốn Cố Hoài không cần phải tiếp xúc, nhưng sự việc ngẫu nhiên đã khiến sự tồn tại của hắn trở thành đặc biệt, bởi vậy hắn mới bị hai người này “chú ý.”
Sự kiện ngấu nhiên chính là chuyện hắn xuyên việt tới thế giới này, mà tồn tại đặc biệt là chỉ linh hồn của hắn không thuộc về thế giới này, trong thế giới này không có quan hệ với bất cứ người nào khác.
Thế nhưng chỉ là một tiếp xúc mơ hồ, Cố Hoài cũng không tìm hiểu được gì nhiều, hắn bị ý chí và quy tắc của thế giới này chú ý thì sẽ có ảnh hưởng gì, tạm thời Cố Hoài không biết.
Nếu trùng tộc cho rằng Cố Hoài cần một môi trường yên tĩnh để nghỉ ngơi, có thể mỗi trùng tộc sẽ canh giữ 24/24 bên giường Cố Hoài không đi.
Ý thức của Cố Hoài dần dần khôi phục trong một khoảng thời gian, khi ý thức quay về, Cố Hoài thực thong thả mở ra hai mắt, đầu tiên nhìn thấy Alvis và nhóm Tucker trùng tộc đang canh giữ bên giường hắn.
“Tê tê….”
Đôi dựng động màu đỏ thoạt nhìn rất đáng sợ như là nổi lên những ánh sáng nhỏ bé, những Tucker trùng tộc đứng ở bên giường nhìn thấy Cố Hoài tỉnh dậy thì cúi đầu phát ra thanh âm khàn khàn.
ấu tể ngủ lâu như vậy mới tỉnh, nhất định thực đói.
Ý tưởng này rất nhanh khiến một con Tucker trùng tộc nhanh chóng đi tới bên cạnh bàn cơm nhỏ, vươn cẳng tay sắc bén của nó kẹp một phần thức ăn, rồi mới thật cẩn thận đem phần thức ăn này tới trước mặt Cố Hoài.
Món ăn trên bàn cơm nhỏ cứ cách một thời gian nhất định sẽ được chuẩn bị một lần, là để cho Cố Hoài tỉnh dậy là có thể ăn những món ăn dinh dưỡng.
Cố Hoài nhận lấy phần thức ăn này trước, sắc mặt hắn vẫn hơi tái nhợt, thế nhưng so với lúc trước đã tốt hơn rất nhiều.
Làm xong động tác này, Cố Hoài bình tĩnh nói với nhóm Tucker trùng tộc đang nhìn chằm chằm hắn: “Tôi không sao.”
Nghe thanh âm của Cố Hoài nhóm Tucker trùng tộc phát ra thanh âm càng dài hơn lúc trước, cho dù không có năng lực ngôn ngữ, tiếng kêu của những Tucker trùng tộc này kỳ thật cũng biểu đạt tình cảm của chúng nó.
Đối tượng phải an ủi rất nhiều, mà khó an ủi nhất chỉ sợ là con mèo lớn màu bạc ở bên cạnh.
Cố Hoài tỉnh dậy liền phát hiện trên người hắn có một cái đuôi màu xám bạc nhẹ nhàng đặt lên, mà cái đuôi này khi hắn mở ánh mắt ngồi dậy thì quấn lên người hắn, nhưng việc này cũng không phải là điểm quan trọng, quan trọng là Cố Hoài phát hiện Alvis canh giữ bên cạnh hắn lại dùng vài đen bịt mắt.
Đã rất lâu rồi mới thấy Alvis lại dùng miếng vải này, Cố Hoài liền ý thức được lần này hắn tẻ xỉu đã ảnh hưởng đến tâm tình của Alvis.
Không biết có phải là do cơn đau trước khi ngất đi quá mãnh liệt hay không, Cố Hoài không nhúc nhích cũng cảm thấy hơi đau, chuyển động lại càng đau, nhưng lúc này hắn vẫn giơ tay nhẹ nhàng sờ lên miếng vải trên mắt Alvis.
Không giống như lần trước, khi lần đầu tiên Cố Hoài cởi miếng vải bịt mắt của Alvis hắn đã chạm nhẹ vào nó, sau khi được Alvis ngầm cho phép, Cố Hoài mới bắt đầu cởi miếng vải này ra.
Nhưng lần này, sau khi Cố Hoài đụng vào, liền trực tiếp dùng tay khác để tháo ra, rất nhanh miếng vải màu đen này đã được tháo xuống.
Cố Hoài đặt miếng vải màu đen này vào tay, rồi mới đối diện với đôi dựng đồng màu vàng nhạt của Alvis.
Khi hai con ngươi này nhìn hắn, Cố Hoài có thể dễ dàng nhìn thấy ảnh ngược của mình trong đôi mắt của Alvis, mà Cố Hoài phát hiện, trong ánh mắt của đối phương ngoại trừ ảnh ngược của mình cũng không có một ai khác.
Kỳ thật khi mới bắt đầu trong lòng Cố Hoài cảm thấy, đôi dựng đồng màu vàng nhạt này của Alvis rất đẹp, cho dù trong ánh mắt chỉ có lạnh nhạt cũng không ảnh hưởng tới độ xinh đẹp của con mắt này.
Mà khi chúng nó nghiêm túc nhìn một người, thì đôi dựng đồng màu vàng nhạt này khiến cho người khác khó có thể từ chối được.
“Đừng lo lắng.”
Chịu đựng cảm giác hơi đau trong cơ thể, Cố Hoài tới gần ôn nhu hôn lên ánh mắt của Alvis.