Số người tuyết năm nay đắp trong đình viện cũng như năm trước.
Đối với chuyện đắp người tuyết này, Aye mặc dù không có ký ức, nhưng sau khi bị Cố Hoài kéo chạm vào tuyết trên mặt đất, hắn tự nhiên mà biết phải làm như thế nào.
Chính là dùng tuyết trên mặt đất làm ra hai quả cầu tuyết một lớn một nhỏ, rồi mới đem nhỏ đặt lên trên lớn.
“Đắp như vậy là tốt lắm rồi.” Cố Hoài nhìn người tuyết mà hắn cùng Aye đắp, cong mắt với Aye nhỏ đứng ở bên cạnh.
Khi Aye ở kì trưởng thành trông lạnh lùng cao quý, nhưng khi còn nhỏ lại rất thanh tú, đặt ở trong một đám trẻ con khẳng định sẽ được người ta thích.
Với khuôn mặt thanh tú như vậy, Aye nhìn Cố Hoài đang cong mắt, cũng không tự chủ kéo ra một nụ cười mỉm, dựng đồng màu vàng nhạt sáng ngời.
Đắp người tuyết rất vui, nhìn thấy vẻ mặt mỉm cười của Cố Hoài cũng rất vui, Aye nghĩ như vậy.
Hình dáng bên ngoài của Aye là dáng vẻ còn nhỏ, khiến cho tất cả trùng tộc rất kinh ngạc, nhưng cũng đã nhanh chóng chấp nhận.
Cố Hoài cũng không biết, dáng vẻ Aye còn nhỏ như vậy có thể lớn lên hay không, thế nhưng hắn cảm thấy, chuyện này cứ theo tự nhiên là được rồi.
Đối với kết quả hiện tại, Cố Hoài đã vui sướng và thỏa mãn.
“Mùa đông năm nay ở Toussaint tinh hình như đặc biệt ấm áp?” Cố Hoài nhìn những người tuyết được đắp trong đình viện, bỗng nhiên có cảm giác này.
Gió thổi cũng không mạnh, ngay cả những bông tuyết cũng thật ôn nhu, không khí hình như cũng không lạnh như năm vừa rồi.
Nghe thấy thanh âm của Cố Hoài trùng tộc liền tự hỏi vấn đề này.
Thời tiết thay đổi cũng không ảnh hưởng gì tới trùng tộc, bọn hắn cho tới bây giờ cũng không đặc biệt chú ý, nhưng Cố Hoài nói như thế, bọn hắn nhìn thấy người tuyết nhỏ được rất nhiều người tuyết lớn bảo vệ ở trung tâm, bỗng nhiên cũng hơi cảm thấy giống như vậy.
“Đúng vậy.” Capelia ở bên cạnh trả lời một tiếng.
Kể từ sau chuyện Gavin, tinh minh không để những vùng màu xám tồn tại trong tinh tế nữa.
Phải rửa sạch những khu vực không thuộc sự quản lý của tinh minh rất là khó khăn, nhưng lãnh đạo của các chủng tộc trong tinh minh tham gia hỗ trợ, những vùng màu xám này đang dần dần đi vào trật tự.
Trật tự là cơ sở của hòa bình, trật tự trong tinh tế hoàn chỉnh hơn, thì hoàn cảnh trong tinh tế cũng chở nên hòa bình hơn lúc trước, tinh đạo thường lui tới cũng giảm xuống không ít.
Đối với tình trạng hòa bình của tinh tế, hiện giờ trùng tộc cũng vui vẻ khi thấy vậy, bởi vì như vậy sẽ không có chuyện đột nhiên gì ảnh hưởng hoặc quấy nhiễu đến bọn họ.
Bọn hắn phải chuyên tâm nghiên cứu làm sao để thay đổi đất ở Toussaint tinh, tặng một tinh cầu toàn hoa cho vương nhà mình.
Không chỉ có trùng tộc ở Toussaint tinh, tất cả các trùng tộc đều tập trung vào chuyện này, thái độ đều rất tích cực.
Ngoại trừ nguyên nhân Cố Hoài thích hoa, cũng là bởi vì bọn hắn muốn tặng cho Cố Hoài một món quà mới.
Vì kế hoạch này, trùng tộc giao dịch thương mại với các chủng tộc đã thiết lập quan hệ ngoại giao, đều mua các loại hoa từ những chủng tộc này.
Ngay lập tức, ấn tượng của các chủng tộc trong tinh tế đối với trùng tộc liền chuyển sang hướng ‘chủng tộc yêu thích hoa tươi’.
Thì ra trùng tộc cũng có những sở thích tinh tế mang nét trang tri thuần túy như vậy, các chủng tộc trong tinh tế đều nghĩ như vậy.
Hạt giống hoa mua về không thể sử dụng ngay, trùng tộc đem những hạt giống hoa này cất giữ trước, nhóm cao đẳng trùng tộc ở Toussaint tinh trước tiên quy hoạch khu vực trồng trọt trên tinh cầu trước.
Những loài hoa nào nên trồng xung quanh phủ đệ Cố Hoài sống, tham mưu trưởng và các trùng tộc vẫn chưa bàn bạc ra được kết quả.
Lại qua thêm một năm, kế hoạch thay đổi thổ nhưỡng ở Toussaint tinh không ngừng được thúc đẩy, trùng tộc phát triển ổn định từ trên xuống dưới, số lượng chủng tộc thành lập ngoại giao cũng càng ngày càng nhiều.
Đến năm thứ bảy, trùng tộc ở trong tinh tế có thể được nói là đã được hoàn toàn công nhận.
Thế là trong một năm này, nhân loại cuối cùng cũng chủ động gửi tín hiệu hữu hảo với trùng tộc.
Hai chủng tộc từng bị coi là tử địch, kỳ thật ở kỉ nguyên mới cũng ít cọ xát, ở thời cơ thích hợp, con người liền đưa ra một bước ngoặt.
“Địa cầu liên bang gửi một lời mời tới cho ngài, vị trí nằm trên một hành tinh thứ ba, bệ hạ ngài có nhận hay không?” tham mưu trưởng đứng bên cạnh Cố Hoài báo cáo chuyện này.
Nói xong câu này, tham mưu trưởng hơi ngừng lại, lại nói: “Thế nhưng tinh cầu thứ ba này hơi xa Toussaint tinh, đường dài bôn ba sẽ mệt, thuộc hạ cảm thấy có thể cho quân đoàn trưởng ra mặt…..”
Không biết là nguyên nhân gì, Cố Hoài ở mấy năm này luôn dễ dàng mệt mỏi, thời gian ngủ mỗi ngày so với trước càng dài hơn. Cũng là bởi vì chuyện này, tham mưu trưởng mới nói như thế.
Cố Hoài lắc đầu: “Lần bàn bạc này nếu không tự mình đi, sẽ không đủ thành ý.”
Thành ý sao quan trọng bằng vương nhà mình thoải mái, mặc dù tham mưu trưởng nghĩ như thế, nhưng Cố Hoài đã lắc đầu, hắn đành phải nghe theo lựa chọn của Cố Hoài.
“Anh thay tôi trả lời, đem địa điểm dời tới địa cầu đi.” Cố Hoài quay đầu nói với tham mưu trưởng.
Nhân loại đem địa điểm cuộc bàn luận dời tới tinh cầu thứ ba, là vì tránh cho bọn hắn có nghi ngại gì, nhưng Cố Hoài kì thật không có nghi ngại.
Không liên quan gì đến có tin tưởng hay không, chính là dựa vào cục diện của tinh tế bây giờ, nhân loại không có khả năng trong lần bàn bạc này làm ra chuyện không hay gì, chuyện này đối với nhân loại cũng không có gì tốt.
Đồng thời Cố Hoài cũng tự tin vào năng lực của mình, có thể đối phó được tình huống bộc phát.
“địa cầu…..?” tham mưu trưởng không khỏi xác nhận thêm một lần nữa.
Cố Hoài nhẹ nhàng gật đầu: “ừ.”
Vừa vặn cũng thật lâu không thấy địa cầu, Cố Hoài rất hứng thú địa cậu ở trong tinh tế này là như thế nào, lần này thừa dịp đi hội đàm thì có thể nhìn một cái.
Tham mưu trưởng trả lời: “Được, thuộc hạ đã hiểu.”
Chở tham mưu trưởng rời khỏi, Cố Hoài liền xoa xoa mắt, đại não lại không tự chủ cảm thấy buồn ngủ.
Kể từ bảy năm trước hoàn thành kì dung hợp, Cố Hoài vẫn hơi hơi cảm thấy đau đớn, thế nhưng khi đó cảm giác đau đớn vẫn thật nhẹ, có thể bỏ qua, nhưng sau này cảm giác đau đớn càng ngày càng rõ ràng.
Cảm giác buồn ngủ cũng bắt đầu từ đó.
Sau này Cố Hoài đem một phần sinh mệnh chia cho Aye, chuyện này giống như một mồi lửa, khiến cho hai trạng thái ở trong Cố Hoài nhanh chóng sâu sắc hơn.
Sau khi đi ngủ, Cố Hoài thật sự cũng không cảm thấy đau đớn, bởi vì như vậy, Cố Hoài cảm thấy bởi vì đau đớn mà thân thể sinh ra cảm giác mệt mỏi để bảo vệ.
Nhưng Cố Hoài cũng nhớ khi hắn hôn mê ở kì dùng hợp, hắn trong chớp mắt tiếp xúc với “quy tắc” và “thế giới ý chí”.
Bởi vì linh hồn của hắn không thuộc thế giới này,
sự tồn tại của hắn là đặc biệt nên khiến hai người chú ý.
Chuyện này sẽ có ảnh hưởng gì tới hắn, Cố Hoài kì thật có thể không đi tìm hiểu, bởi vì có suy nghĩ cũng không có tác dụng gì. Thế nhưng hiện giờ Cố Hoài có thể mơ hồ đoán được rằng, sự bất thường không kiểm tra ra trên thân thể có thể liên quan đến điều này.
Mà nếu quả thật là như vậy, vậy Cố Hoài cũng không có cách nào, chỉ có thể đi tới đâu tính tới đó.
Chỉ là một cơn đau, tuy cảm giác đau đớn trên cơ thể rõ ràng hơn trước, nhưng vẫn trong trình độ thừa nhận được. thời gian đi ngủ hơi dài một chút, ảnh hưởng cũng không quá lớn.
“Mệt nhọc….” Cố Hoài thì thầm, thân thể thực rõ ràng nghiêng tới trên người Alvis đang ngồi bên cạnh.
Alvis thành thạo ôm lấy người, để cho Cố Hoài dựa vào người mình, Cố Hoài tìm được tư thế thoải mái rất nhanh nheo mắt lại, dáng vẻ có thể đi vào giấc ngủ ngay lập tức.
Alvis cũng không đi nơi khác, hắn nằm xuống trên ghế sô pha, để cho Cố Hoài nằm trên người mình.
Rồi Alvis mới dùng đuôi quấn lấy người Cố Hoài, sau khi cố định vị trí, lại duỗi ra hai cánh ở phía sau bao lấy Cố Hoài, che đi ánh sáng bên ngoài, cho Cố Hoài một hoàn cảnh tốt để đi vào giấc ngủ.
Tạo ra không gian tối, ánh mắt Alvis xuyên qua vùng màu đen này nhìn khuôn mặt Cố Hoài, gần như có thể nói hắn ôn nhu vỗ lưng Cố Hoài, dỗ cho Cố Hoài đi vào giấc ngủ.
Nhưng nhìn thanh niên tóc đen bởi vì buồn ngủ mà đã nheo lại hai mắt, hơn nữa khoảng cách của hai bên rất gần, Alvis lại nhịn không được hôn lên khóe môi Cố Hoài.
Cảm xúc mềm mại man mát thỉnh thoảng xuất hiện trên má, trên môi thỉnh thoảng cũng có, thái độ của Cố Hoài đối với điều này là mặc kệ.
“Pi.”
Nghe thấy tiếng kêu này, Cố Hoài đem ánh mắt sắp đóng lại của mình hơi mở ra một chút, hắn ở trong hoàn cảnh tối đen này sờ soạng, rất nhanh liền chủ động hôn lên môi Alvis một chút.
Thật là phạm quy khi con mèo lớn này ở hình dạng người mà cứ pi tới pi đi với Cố Hoài, Cố Hoài đã biết thanh âm này là muốn khen ngợi, mà mỗi lần Cố Hoài đều sáng khoái cho Alvis một câu trả lời như mong muốn.
Dù sao con mèo lớn này cũng thực dễ dàng thỏa mãn.
Quả nhiên sau khi được thưởng, cái đuôi màu xám bạc của Alvis trên người Cố Hoài hơi giật giật, đầu đuôi hơi nhích lên trên một chút, tâm tình của con mèo lớn này không thể nghi ngờ là đang vui vẻ.
Cố Hoài ở trong hoàn cảnh thoải mái mà Alvis tạo ra dần dần đi vào giấc ngủ, khi hô hấp của Cố Hoài trở nên vững vàng, Alvis cũng nhắm lại ánh mắt, bồi Cố Hoài cùng nhau ngủ.
Thời gian ước định của cuộc hội đàm rất nhanh đã tới, trong một ngày này, trong kỉ nguyên mới hạm đội của trùng tộc lần đầu tiên đặt chân lên địa cầu.
Hạm đội của trùng tộc đặt chân lên địa cầu, mà nhân loại tỏ vẻ hoan nghênh, cảnh tượng trước mặt này có thể xem là một trong những sự kiện đáng ngạc nhiên nhất trong tinh tế.
Nó đã từ không thể mà trở thành hiện thật.
Cố Hoài được nhân loại dùng lễ nghi cao nhất nghênh đón, hội đàm lần này là để thể hiện thành ý và thái độ, nhân loại cũng không tìm ra một chuyện không đúng, mà trùng tộc cũng rất thân thiện.
Năm 217 kỉ nguyên mới, trùng tộc và nhân loại từng là tử địch dưới sự chứng kiến của nhân dân tinh tế đạt thành hòa giải, đồng thời hai bên cũng thành lập ngoại giao.
Chuyện này cho dù là trùng tộc hay là nhân loại, hay là đối với cả tinh tế, đều có một ý nghĩa rất quan trọng.
Sau khi hội đàm kết thúc, Cố Hoài cũng không vội vã rời khỏi địa cầu, hắn tính toán ở tinh cầu xa lạ mà quen thuộc này đi dạo vài vòng.
Sau khi biết trùng tộc sẽ tới địa cầu, Thẩm Mục và Hammer sau khi nhận được tin tức này rất vui vẻ, còn đặc biệt chuẩn bị những món quà để hồi tưởng quá khứ.
Thẩm Mục và Hammer ở quân bộ làm việc cũng rất bận rộn, cho nên trong bảy năm này cũng không có nhiều thời gian tới Toussaint tinh, thế nhưng mỗi lần tới, Cố Hoài đều ở phương diện nào đó bị hai người này hãm hại một chút.
Lần này cũng vậy.
Một con Tucker trùng tộc tới trước mặt Cố Hoài, trên cẳng tay sắc bén của nó đang câu cái gì, con Tucker trùng tộc đem đồ trên cẳng tay của nó tới trước mặt Cố Hoài, rồi mới cúi đầu phát ra thanh âm khàn khàn.
Cố Hoài nghiêm túc nhìn đồ vật kia, hắn sửng sốt, khóe miệng không nhịn được hơi co rút.
Đây là…. Vòng tay chống thất lạc?
Địa cầu trong tinh tế cũng có cái này sao?
Nhưng mà loại này, là người lớn cho con nít đeo ở trên tay, giữa hai chiếc vòng có một sợi dây tránh cho trẻ con chạy lạc.
Trong thế giới ban đầu, Cố Hoài đã từng nhìn thấy khi người lớn mang con nít ra cửa thì dùng cái này.
Cố Hoài nhìn vào đôi mắt màu đỏ của con Tucker trùng tộc này, không còn đường lựa chọn mà đem một chiếc vòng đeo vào tay mình.
Sau khi một tay Cố Hoài đeo vòng xong, nhóm Tucker trùng tộc xung quanh hắn hiển nhiên rất là vui vẻ, trong cổ họng phát ra thanh âm dài hơn so với bình thường.
Tại một đầu dây còn lại con Tucker trùng tộc kia rất cẩn thận mà mắc chiếc vòng còn lại vào cẳng tay của mình, cẳng tay sắc bén cứ nâng lên như thế.
Nhân loại nói, ấu tể đeo cái này vào, ấu tể chúng nó bảo vệ sẽ không sợ không nhìn thấy.
Vậy chúng nó phải dắt tốt ấu tể mà chúng nó bảo vệ mới được.