Tuy Nhan Vận không mua gì, nhưng cô vẫn cảm thấy buổi hẹn hò hôm nay không tệ lắm. Trùng hợp, Thiệu Tự cũng cảm thấy như thế, anh không thích Nhan Vận, trái lại còn ngầm mang theo chút chán ghét cô. Nhưng anh không thể không thừa nhận, buổi hẹn hò hôm nay rất khá.
Vốn dĩ dựa theo kịch bản, Thiệu Tự phải đưa Nhan Vận về nhà. Khổ nỗi, Nhan Vận lại tự mình lái xe tới, nên đành thôi.
Đánh chén nồi lẩu kem xong, tâm tình Thiệu Tự không tệ, anh nhắc nhở Nhan Vận: "Trên đường lái xe cẩn thận, về nhà nhớ gửi tin nhắn WeChat cho anh."
Nhan Vận gật đầu tỏ vẻ nhớ kỹ.
Đưa mắt nhìn theo Nhan Vận lên xe, lái xe ra khỏi bãi đỗ. Sau đó, Thiệu Tự mới trở lại xe của mình.
Đã qua tầm cao điểm ùn tắc, Nhan Vận lái xe rất cẩn thận, một đường xem như bình an không bị ngăn trở về tới nhà. Nhan Trung Chính là người làm việc và nghỉ ngơi vô cùng có quy luật, mỗi ngày sau khi tan tầm nếu không xã giao ông sẽ về thẳng nhà. Nhìn thấy con gái trở về, Nhan Trung Chính cẩn thận quan sát biểu tình của cô, trông rất vui vẻ. Nội tâm Nhan Trung Chính nhẹ nhàng hơn không ít, ông biết hôm nay con gái ra ngoài ăn với Thiệu Tự.
Mặc dù ông không hiểu tại sao con gái một hồi nói thích Thiệu Tự một hồi lại nói không thích, bây giờ hẹn hò cùng cậu ta thì rất vui vẻ. Chẳng qua chuyện này đối với ông, đối với con gái, hay đối với Nhan Thị mà nói đều không phải chuyện xấu.
Con gái lựa chọn người bầu bạn, sự yêu thích của con gái tất nhiên là đặt ở vị trí số một. Nhưng thâm tâm Nhan Trung Chính hy vọng con gái có thể ở bên Thiệu Tự. Suy cho cùng, đứa nhỏ này bất luận xét từ phương diện nào, đều đáng giá để phó thác cả đời.
Nhan Trung Chính vốn định hỏi con gái cùng Thiệu Tự rốt cuộc tình hình như thế nào. Sau đó ông kịp thời phanh lại, nếu ông thường xuyên dò hỏi, có lẽ sẽ gây áp lực cho con gái.
Vẫn nên để mọi chuyện phát triển thuận theo tự nhiên.
Nhan Vận ngâm mình trong bồn tắm, nghĩ tới đủ loại chuyện phát sinh ngày hôm nay. Chẳng lẽ Thiệu Tự thật sự đã thông suốt? Vậy mà còn biết mang cô đi dạo trung tâm thương mại, cứ tưởng kiểu đàn ông giống anh, căn bản sẽ không cùng phụ nữ đi dạo phố.
Một người đàn ông căn bản chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, sẽ thông suốt chỉ trong vòng vài ngày thôi sao?
Sự thật là... Khó.
Sau khi về đến nhà, Thiệu Tự lập tức gọi điện thoại cho ai đó: "Buổi hẹn hò hôm nay khá thuận lợi."
Người ở đầu kia điện thoại hơi dừng một lát, hỏi: "Có tiện miêu tả tóm tắt quá trình không? Để tôi dễ tính toán xem bước tiếp theo anh nên làm thế nào."
Người này do bạn thân anh giới thiệu, nghe đồn đối phương thân kinh bách trong lĩnh vực tình trường, nên bạn thân đề nghị Thiệu Tự thuê hắn làm cố vấn tình yêu. Ban đầu Thiệu Tự từ chối, còn đặc biệt bài xích, anh cảm thấy người giống như mình sao có thể không cưa nổi gái. Nhưng sau khi bị Nhan Vận và Tề Viễn Quang kích thích, Thiệu Tự phát hiện mình không thể tiếp tục thực hiện theo phương thức trước đây, anh cần đạt được mục đích, cần phải hoàn thành việc báo thù, nên chẳng ngại sâu trong nội tâm cực kỳ bài xích chuyện bị một người đàn ông xa lạ dạy dỗ cách yêu đương như thế nào, anh cũng phải tiếp nhận.
Thiệu Tự vốn chỉ xem thử, bạn thân nói, đối phương không biết anh là ai, phương diện bảo mật riêng tư tuyệt đối an toàn thích hợp. Lúc này, Thiệu Tự mới yên tâm hơn nhiều.
Nếu bị người ngoài biết, anh muốn theo đuổi Nhan Vận còn phải dựa vào người khác giúp đỡ tham mưu, vậy anh khỏi cần làm người nữa luôn.
Sự thật chứng minh, cố vấn tình yêu đúng là có chỗ hữu dụng, là hắn đề nghị: Dạo gần đây không có phim điện ảnh mới công chiếu. Sau khi dùng bữa hãy dẫn cô ấy đi dạo trung tâm thương mại gần đó.
Anh nhận ra, hôm nay tâm tình của Nhan Vận xác thực không tồi.
Thiệu Tự trầm mặc một lát, đột phá phòng tuyến nội tâm, rồi mới kể: "Đi ăn bữa cơm, sau đó tôi nói tản bộ tiêu thực. Ban đầu cô ấy không muốn, lúc đến trung tâm thương mại thì rất kinh ngạc, tuy rằng cô ấy không mua thứ gì..." Điểm này khiến Thiệu Tự đặc biệt đặc biệt bất mãn: "Song tôi có thể nhận ra cô ấy khá vui vẻ."
"Đúng rồi, anh có thể kể cho tôi biết hôm nay cô ấy mặc gì không?"
Mặc?
Thiệu Tự thật sự không để ý, anh cố gắng hồi tưởng một lát: "Váy và giày cao gót."
"Hôm nay lúc đi dạo có ghé vào các cửa hàng thương hiệu đồ thể thao không?"
"Không."
Người nọ dừng một chút, cuối cùng kết luận: "Theo phân tích sơ bộ của tôi, chắc hẳn vị tiểu thư kia không thích vận động. Lúc anh nói tản bộ tiêu thực, có lẽ cô ấy cho rằng anh muốn dẫn cô ấy đi công viên, nên mới không muốn. Sau này hẹn hò, cố gắng đừng sắp xếp các hoạt động liên quan tới vận động."
Vẻ mặt Thiệu Tự rất nghiêm túc, anh vốn chuẩn bị hẹn Nhan Vận tuần này đi đánh tennis...
"Nếu muốn sắp xếp hoạt động ngoài trời, phải chọn loại nhẹ nhàng, không tốn sức, nếu không sẽ khiến cô ấy cảm thấy mệt." Người nọ thấy Thiệu Tự hồi lâu không lên tiếng, lại vội vàng bổ sung: "Kỳ thực bây giờ không riêng gì con gái, mà rất nhiều đàn ông cũng không thích vận động, như vậy rất mệt."
"Ừ." Thiệu Tự không phải loại ngu dốt, sau khi nghe chỉ điểm, kết hợp hồi tưởng biểu tình của Nhan Vận hai lần hẹn, cộng thêm lời cô nói, anh đại khái có thể suy đoán trong lòng cô nghĩ gì.
Đúng là lười chảy thây.
Anh cảm thấy so với đi dạo phố, đi công viên tản bộ ý nghĩa hơn nhiều.
Thế mà lần trước còn châm chọc đá xoáy anh chưa từng nói chuyện yêu đương...
Hiện tại anh nhắm mắt cũng có thể liệt kê ra hàng đống khuyết điểm trên người Nhan Vận, nhưng anh có nói gì không? Anh có khích đểu không?
Bắt người tay ngắn, Thiệu Tự trả thù lao không thấp, sau vài giây trầm mặc ngắn ngủi, người nọ đành phải hỏi tiếp: "Có tiện giới thiệu sơ qua về hoàn cảnh gia đình vị tiểu thư kia, hoặc hoàn cảnh cá nhân của cô ấy không?"
Thiệu Tự không muốn nói quá kỹ càng tỉ mỉ, sợ bị người khác đoán được: "Hoàn cảnh gia đình? Rất không tồi."
Cố vấn tình yêu phân tích, vị tiên sinh này trả thù lao không thấp, có thể đoán, bản thân anh chắc hẳn có chút ít thực lực. Mặc dù người trung gian không để lộ người này rốt cuộc là ai, nhưng đều là trong giới, tự nhiên điều kiện sẽ không kém. Nếu anh
nói không tồi, có thể hiểu vị tiểu thư anh muốn theo đuổi gia cảnh siêu tốt.
"Cô ấy có cái gì đặc thù không? Hay là nói có sở trường gì đặc biệt?"
Thiệu Tự ngẫm nghĩ: "Hình như khả năng chơi đàn dương cầm và đàn violon đều không tệ lắm."
"Sắp tới sẽ có buổi hoà nhạc tổ chức ở Đế Đô, anh có thể dẫn cô ấy đi thưởng thức."
Buổi hoà nhạc?
***
Thiệu Tự lại hẹn cô đi ăn tối lần nữa, Nhan Vận không hề cảm thấy bất ngờ.
Hiện tại anh cần dồn hết tất cả tâm tư theo đuổi cô, đặt ở trong tiểu thuyết, nguyên nữ chính vốn thích anh, nên anh còn có thể duy trì trạng thái làm màu, chảnh chó. Bây giờ cô căn bản không thích anh, anh không thể tiếp tục bình tĩnh giống trong tiểu thuyết.
Nhan Vận đã hạ quyết tâm, trước khi nghĩ ra biện pháp giải quyết tốt nhất, cô sẽ không tùy ý thay đổi quỹ đạo tiểu thuyết.
Dựa theo trình tự thời gian trong tiểu thuyết, Thiệu Tự đang theo đuổi cô.
Kỳ thực nếu là trước kia, bị loại đàn ông này theo đuổi, cô căn bản sẽ không suy xét, sẽ không chút do dự trực tiếp từ chối, sẽ không cho đối phương một tia hy vọng nào, nhưng mà bây giờ...
Trước khi tìm ra phương án tốt hơn, cô không muốn xé rách da mặt với Thiệu Tự.
Cho nên lần này chỉ có thể đóng vai cô nàng lẳng lơ đê tiện, đối diện với người theo đuổi tuy không chấp nhận nhưng cũng chẳng từ chối.
Ăn tối xong, lúc Thiệu Tự đưa cô tới hội trường buổi hoà nhạc, cả người Nhan Vận đều ngây dại.
Thưởng thức một buổi hoà nhạc chính là hoạt động sau khi dùng bữa mà anh nói?
Lần này Nhan Vận cũng ngại đẩy nồi lên người Thiệu Tự, bởi vì hoạt động này không bắt cô đút cho muỗi ăn, cũng không khiến cô mệt, là buổi hoà nhạc nung đúc tình cảm. Dù thế nào cô cũng không thể đổ hết lên đầu Thiệu Tự.
Khổ nỗi cô không có tế bào âm nhạc, nguyên nữ chính có, cô thì hoàn toàn không. Ơn trời, trong tiểu thuyết không có tình tiết nào an bài nguyên nữ chính phải đàn một khúc trước mặt mọi người, bằng không cô nhất định sẽ xấu mặt.
Gia đình thân sinh ra cô, nuôi dưỡng cô trưởng thành, cha mẹ đều thuộc giai cấp làm công ăn lương. Đầu tư cho cô ăn mặc học hành đã là cực hạn, căn bản không có khả năng đưa cô đi bồi dưỡng năng khiếu đặc biệt.
Thẳng đến khi ngồi xuống, quan sát người xung quanh thảo luận về buổi hoà nhạc, tay Nhan Vận vô thức túm chặt túi xách.
Sự khác nhau giữa bần cùng và giàu có, không chỉ về phương diện vật chất, mà còn trên phương diện tinh thần thấm đẫm trong xương cốt.
Nếu là nguyên nữ chính, nhất định sẽ cảm thấy đây là một buổi hẹn vô cùng tuyệt vời, có lẽ sẽ sa vào trong đó, nguyên nữ chính có thể nghe hiểu giai điệu, thậm chí cùng Thiệu Tự chia sẻ vài câu.
Dù hiện tại cô biến thành đại tiểu thư Nhan gia, nhưng kỳ thực trong xương cốt cô vẫn là cái đứa sống trong căn phòng cho thuê ngoại trừ khuôn mặt thì tất cả đều bình thường - Nhan Vận.
Thiệu Tự phát hiện Nhan Vận bỗng dưng trở nên trầm mặc, anh thầm nghĩ sẽ tán gẫu vài câu với cô, nhưng bất đắc dĩ buổi diễn đã mở màn, cần phải duy trì sự yên tĩnh.
Nhan Vận nghe không hiểu, hơn nữa cô cũng không biết nên thưởng thức dòng nhạc giao hưởng như thế nào. Cô đột nhiên nhớ tới hồi còn đi làm, giữa trưa có hai tiếng đồng hồ để xả hơi, cô ăn cơm hộp xong, liền ghé vào bàn làm việc ngủ, đôi khi ngại tiếng gõ bàn phím của đồng nghiệp hơi to, cô thường xuyên đeo tai nghe. Âm nhạc đối với cô mà nói, chính là bài hát ru mỗi khi cô muốn ngủ.
Cô cố gắng chịu đựng, nhưng cơn buồn ngủ quét đến như làn gió mát, thật sự khó có thể kháng cự, cô bất tri bất giác chậm rãi nhắm hai mắt.
Thiệu Tự cũng cảm thấy dòng nhạc này quá chán, anh chẳng có bất cứ tế bào âm nhạc nào, sở trường đặc biệt cũng vô duyên với âm nhạc. Anh lơ đãng nghiêng đầu nhìn về phía Nhan Vận, phát hiện cô đã vẹo đầu ngủ ngật.
Ha ha.
Thiệu Tự thầm cười lạnh hai tiếng, nếu có thể, anh thật sự rất muốn dùng di động chụp cảnh này lại.
Xem đại tiểu thư hào môn này, trên tư liệu viết cái gì mà tri thư đạt lý, dịu dàng săn sóc, am hiểu đàn violon và đàn dương cầm, cách làm người khiêm tốn, có điểm nào giống nữ thanh niên đang ngủ ngật này không? Quá thiếu tôn trọng những nghệ sĩ đang biểu diễn trên sân khấu.
Nhan Trung Chính đúng là dối trá tới tận xương tủy.
Không phải ông tuyên truyền, thì ai?
Cuối cùng Thiệu Tự vẫn không rút nổi di động ra chụp, chung quy anh cảm thấy làm như vậy không tốt lắm. Anh liên tục để ý đồng hồ, thật sự vô cùng nhàm chán, người bên cạnh lại ngủ cực kỳ ngọt ngào, sâu ngủ là bệnh truyền nhiễm, chưa được bao lâu, Thiệu Tự cũng nhắm mắt lại, ban đầu anh chỉ định nhắm mắt dưỡng thần, nào ngờ ngủ quên luôn.
Thanh niên văn nghệ ngồi bên cạnh Thiệu Tự và Nhan Vận, ngó đôi tình nhân ngủ ngật trong buổi hoà nhạc một vé khó cầu, không khỏi lắc đầu.
Sau khi tiếng nhạc chấm dứt, nhờ người bên cạnh nhắc nhở, Thiệu Tự và Nhan Vận mới bừng tỉnh. Hai người vội vàng đi theo những khán giả khác rời khỏi hội trường, cả hai liếc mắt nhìn nhau.
Xấu hổ.
Truyện convert hay :
Thần Võ Tiên Tung