Hôm nay nhất định Oái Văn sẽ không được yên bình.
Nữ sinh trước kia bị chế giễu vì bảng điểm trên diễn đàn, sau lần thi giữa kì này đã quét sạch cả khối.
Tin tức có sức bùng nổ rất lớn, nhanh chóng truyền ra khắp toàn trường, thậm chí còn truyền tới tận khối 12.
Sở Thật không thể tin được tra đi tra lại bảng xếp hạng khối 11 nhiều lần.
Cố Thu Trạch đứng bên cạnh xem, vẻ mặt cũng hơi kinh ngạc.
Ngày đó anh còn truyền may mắn cho Sở Ân bên ngoài phòng thi, bây giờ nghĩ lại mới thấy, con gái người ta căn bản không cần.
Sau khi Sở Thật xác nhận xong, trong lòng nổi lên một cảm giác tự hào mãnh liệt, còn vui vẻ hơn cả khi anh được nhận giải thưởng, lên giọng: "Em gái tôi đứng nhất khối đấy!"
Nam sinh chơi xung quanh cười phá lên: "Không phải em gái cậu đứng thứ bảy à?"
Khuôn mặt Sở Thật bỗng trở nên nghiêm nghị: "Không, em gái tôi đứng nhất."
Người kia không nghe ra, nhưng Cố Thu Trạch đứng cạnh lại khẽ nhướng mày, nở nụ cười.
Có một số việc khi chôn giấu quá lâu thì giả dối cũng có thể biến thành sự thật.
Cô bé kia cố ý che giấu bản thân, tuy anh không rõ nguyên nhân, nhưng lúc này, một số tia sáng không thể che đậy rõ ràng đã lặng lẽ lộ ra từ trong kẽ hở.
Thật sự có thể che giấu được mãi không?...
Tối hôm đó về nhà, Sở Thật lập tức khoe tin Sở Ân đứng nhất khối cho cha mẹ Sở.
Hai người kinh ngạc rõ ràng đến mức chén nĩa trên tay đều rơi hết xuống.
"Thật sao?"
"Tiểu Ân đứng nhất khối?!"
Sở Thu Thu ngồi phía đối diện, sắc mặt cực kì khó coi.
Cô ta xếp thứ bảy cả khối, được 661 điểm, tiến bộ hơn cuối học kì trước rất nhiều, vốn dĩ cô ta có thể vui vẻ khoe khoang với cha mẹ, nhưng bây giờ, trước mặt người đứng top 1 cả khối, sự tiến bộ và thành tích của cô ta trở nên không đáng nhắc tới.
Con gái ruột không được tiếp nhận nền giáo dục tốt suốt mười năm lại có thể được thành tích như vậy.
Sở phu nhân kinh ngạc xong thì hơi kích động nói: "Hóa ra Tiểu Ân ưu tú đến thế, không hổ là con gái của cha mẹ."
Những lời này vốn không có gì, nhưng lọt vào tai Sở Thu Thu lại cực kì chói, ý nói Sở Ân là con gái ruột của cha mẹ nên thông minh sao? Tay cầm dao nĩa của cô ta vô thức siết lại, khuôn mặt hơi vặn vẹo.
Nhưng Sở Ân không hề dao động.
...Không hổ là con gái của bọn họ?
Tất cả thành tích của cô đều do tự mình cố gắng học, huyết thống và giáo dục nhà họ Sở chả liên quan cái vẹo gì.
Tâm trạng cha Sở cũng tựa mẹ Sở, tự hào cho rằng Sở Ân không hổ là dòng máu nhà họ Sở bọn họ.
Ông vui mừng nói: "Mấy đứa trẻ nhà ta đứa nào cũng xuất sắc! Các con đều là niềm kiêu hãnh của cha!"
Sở Thật nhìn khuôn mặt hồng hào của cha mẹ, nhắc nhở: "Ân Ân thi tốt thế, có phải nên thưởng gì đó không ạ?"
Bấy giờ cha Sở mới nhớ đến chuyện này, lập tức nói: "Có! Nhất định phải có!"
Theo truyền thống nhà họ Sở ngày trước, mỗi lần Thu Thu được thành tích tốt, tiến bộ, sẽ được gia đình trả thù lao.
Bây giờ Tiểu Ân đã cho bọn họ một niềm vui bất ngờ mát mặt như vậy, tất nhiên càng phải thưởng!
Sau khi ăn xong, cha Sở đưa cho Sở Ân một tấm thẻ: "Trong này có hai mươi vạn, con cầm lấy làm tiền tiêu vặt."
Sở Ân nhướng mày, cha mẹ biểu dương cô không có cảm giác, nhưng được trả thù lao thì vô cùng sảng khoái.
Dù sao tương lai nhất định cô sẽ thoát khỏi căn nhà này, trẻ vị thành niên lại rất khó làm công kiếm tiền, vì vậy tích góp một chút cho bản thân là điều tất yếu.
"Con cảm ơn ạ."
Sở Thu Thu cũng được nhận khen thưởng, nhưng cô ta chỉ có 50 ngàn.
Sự phân biệt rất rõ ràng, ai điểm cao hơn, ai ưu tú hơn, người ấy càng được khen thưởng nhiều hơn, đó chính là quy tắc giới nhà giàu.
Sở Thu Thu vốn luôn cảm thấy mình là niềm tự hào nhà họ Sở, nhưng bây giờ lại bị một Sở Ân trèo lên đầu, hơn nữa chị ta còn là con ruột.
Vậy thì sau này có điều gì tốt, cha mẹ đều sẽ ưu tiên cho Sở Ân ư?
Sở Thu Thu đột nhiên có cảm giác nguy hiểm cực lớn mà trước nay chưa từng có.
Không được, cô ta không cho phép chuyện như vậy xảy ra...
-
Sau kì thi giữa kì, Sở Ân hoàn toàn trở thành người có tiếng tăm.
Kể cũng lạ, trước kia, khi cả diễn đàn chế giễu thành tích của cô thì không một ai muốn biết mặt.
Nhưng sau khi thành tích của cô quét sạch cả khối, mỗi ngày đều có người đến xem mặt và tên.
Có điều, bọn họ đều thất vọng rồi.
"Sao cậu ấy lại đeo khẩu trang vậy?"
"Không biết, hơn nữa cậu ta còn mặc đồng phục hừmm, đúng là quê mùa."
"Chắc đây là học sinh giỏi đấy..."
Phó Minh Huyên xếp thứ hai lớp, thứ tư khối, trên Sở Thu Thu vài cái tên, song lại không mấy vui vẻ.
Bây giờ nam sinh lớp khác đều đến cửa lớp 5 nhìn Sở Ân, trong lòng cô ta càng thêm khó chịu.
Hình Lan đến gần nói nhỏ: "Huyên Huyên, tôi nghe mấy người chị em lớp quốc tế nói, hôm đó Sở Thu Thu đã bị Lục Chẩn mắng."
Vừa nghe vậy, Phó Minh Huyên rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, có chút vui mừng hỏi: "Sao vậy, cậu ta trêu chọc Lục Chẩn à?"
"Người lớp họ nhìn thấy..." Hình Lan do dự nói: "Hình như là vì...!Sở Thu Thu nói Sở Ân gian lận trong lớp, sau đó thì..."
Đầu Phó Minh Huyên tức khắc như bị dội một gáo nước lạnh.
Lục Chẩn nói giúp Sở Ân sao??
Lần thứ hai?!
Hình Lan bèn vội vàng kéo cô ta: "Cậu đừng nóng, chỉ là anh Chẩn thấy trước kia cậu ta vì mình mà bị mắng nên muốn chịu trách nghiệm xíu thôi.
Anh ấy không có khả năng có ý gì với cậu ta đâu, cậu nghĩ xem, một khi giật được khẩu trang..."
Phó Minh Huyên cười khẩy: "Cũng đúng, tớ đoán nửa mặt cậu ta bị dị dạng, nếu không ngày nào cũng bịt kín làm gì?"
Tuy dị dạng hay không không ai biết, nhưng hầu như bọn họ đều nhận định Sở Ân rất xấu—— không thì ai lại đi giấu giếm mặt mình chứ? Người xinh đẹp ngày nào cũng khoe khoang còn chẳng kịp đây.
Hình Lan bỗng nghĩ đến gì đó, nháy mắt ra hiệu nói: "Huyên Huyên, mấy ngày nữa là mở cuộc bình chọn hoa khôi học đường."
Bình chọn hoa khôi hay nam vương học đường vào thời điểm này hằng năm là truyền thống lâu đời của Oái Văn.
Ngày này năm ngoái, Lục Chẩn đã vượt qua Cố Thu Trạch, được nữ sinh toàn trường bầu thành nam vương học đường mới.
Nhưng năm nay đặc biệt ở chỗ, hoa khôi và nam vương học đường được chọn phải nhảy cùng nhau trong vũ hội sau đó.
Nam vương học đường có lẽ vẫn là Lục Chẩn, cho nên Phó Minh Huyên tuyệt đối không muốn trao cơ hội này cho nữ