Sau khi về nhà, Sở Thu Thu ngồi trong phòng khách rất lâu vẫn chưa thấy Sở Ân về.
Trong lòng cô ta dâng lên một trận mừng thầm—— hiện tại 80% Sở Ân đang bị mấy em gái lực sĩ trường bên quấn lấy, có khi bây giờ đang được dạy dỗ.
Với cái tính khí khó ngửi của Sở Ân, không chừng sẽ chọc tức bọn họ, lúc đó bị dần cho một trận là còn ít?
Nếu như kích thích hơn, cũng có khả năng sẽ cào nát gương mặt kia của chị ta~
Sở Thật vừa xuống tầng, thấy bộ dạng hưng phấn khó nén nổi của cô ta, nhướng mày: "Có chuyện gì mà vui thế?"
Sở Thu Thu sợ hết hồn: "Không, không có gì ạ!"
Sở Thật cảm thấy hơi khó hiểu, mắt quan sát trên dưới một lượt.
Sở Thu Thu vội vã viện lí do: "Đây không phải...!em sắp chọn váy cho vũ hội, lâu rồi không đặt may lễ phục cao cấp nên em rất vui."
Nói đến chuyện này, Sở Thật nghĩ ngay đến Sở Ân.
Dù sao từ nhỏ Tiểu Ân đã lớn lên ở nông thôn, đại khái hoàn toàn không biết gì về những món hàng xa xỉ này.
Nhìn cô bình thường cũng chỉ mặc một bộ đồng phục học sinh đơn giản, có lẽ tham gia vũ hội sẽ không biết chọn lễ phục như thế nào.
Sở Thật: "Em..."
Anh vừa định nói Sở Thu Thu kiểm định giúp Sở Ân, nhưng vừa ngẫm nghĩ, anh lại nuốt lời định nói xuống.
Vẫn là nên chờ Tiểu Ân về rồi anh hỗ trợ cùng xem thì hơn.
Sở Thu Thu liếc nhìn vẻ mặt Sở Thật, lập tức lấy lòng nói: "Anh trai, anh đừng lo, chị không biết chọn lễ phục, em sẽ xem giúp chị ấy."
Sở Thật gật đầu: "Ừ."
Một lát sau, cửa lớn nhà họ Sở cuối cùng cũng mở ra, chiếc xe đưa đón Sở Ân lái vào.
Sở Thu Thu kiềm chế biểu cảm hưng phấn của mình, chờ mong Sở Ân bước vào với khuôn mặt đầy vết bầm tím.
Chẳng ngờ thiếu nữ bước vào cửa lại có vẻ mặt bình tĩnh, quần áo sạch sẽ, trên người không có nổi một sợi vụn chứ đừng nói đến vết thương.
Chuyện gì đã xảy ra vậy? Đám người kia không rình Sở Ân à?? Sở Thu Thu há hốc mồm, phút chốc không kiềm chế lại được vẻ mặt thất vọng.
Sở Ân liếc cô ta một cái, trong lòng đại khá đã có dự liệu.
Đúng là một cô em gái ngoan.
Sở Thật đi tới: "Sao muộn thế này, ở lại học à?"
Sở Ân lắc đầu: "Trên đường em đụng phải mấy người kì lạ, em còn tưởng họ muốn tìm em gây phiền phức."
Sở Thu Thu vội vàng vểnh tai lên.
Sở Thật nhíu mày: "Người kì lạ gì, trông như thế nào, có làm gì em không?"
Đôi mắt đào hoa của Sở Ân hơi cong lên: "Không làm gì hết ạ—— Hình như trí khôn của bọn họ không được bình thường, nói hai câu rồi đột nhiên ngồi chồm hỗm xuống đất nghịch phân."
Sở Thu Thu: "..." Đám người kia bị thiểu năng trí tuệ à.
Sở Thật cũng trầm mặc trong phút chốc, dù sao cũng là đại thiếu gia nhà quyền thế, anh chưa từng thấy trường hợp nào như thế này: "...Chắc là bị tâm thần, lần sau nhìn thấy người như thế, em phải tránh xa ra đấy."
Sở Ân tủm tỉm cười: "Em biết rồi ạ, hình như vì buổi trưa bọn họ bị một nữ sinh Oái Văn lừa nên muốn trả thù lại.
Em đã nói bọn họ phải nhớ rõ mặt, tuyệt đối không được tìm lộn người."
Cơ thể Sở Thu Thu nghiêng đi, suýt ngã khỏi ghế sofa.
Gì cơ?? Đám thiểu năng trí tuệ kia muốn tìm cô ta báo thù á?!
Vẫn nên thiểu năng trí tuệ nghịch phân tiếp đi! Cứu mạng, cô ta không muốn!!!
...
Sau buổi cơm tối, một nhà thiết kế ghé thăm, đưa ra một tập album các bộ lễ phục cao cấp của quý.
Sở Thu Thu hăng hái trở lại.
Lễ phục của anh trai rất dễ chọn, anh đã quen mặc hàng hiệu, miễn là trọng lượng, kích thước dáng người ổn định, mỗi mùa đều sắm thêm lễ phục mới.
Trọng điểm hôm nay là lựa chọn cho hai cô gái nhỏ.
Kiếp trước Sở Ân không quá hứng thú với những thứ này, nhưng ở cạnh Lục Chẩn lâu, cô cũng quen với sự xa xỉ cao cấp của đám nhà giàu, những thứ đắt tiền này dường như không có giá trị trong mắt cô.
Nói thật, tài lực nhà họ Sở bây giờ không đủ nhìn.
Tuy cô muốn về nhà làm mấy bộ đề hơn đi vũ hội, nhưng nếu đã đồng ý với Tống Triệu Lâm, cô vẫn không thể lỡ hẹn.
Chắc chắn đi đến những dịp này không thể tiếp tục chắp vá quá khứ, có điều cô không định chọn những bộ quần áo nổi bật, chỉ cần không khiến mình quá lạc quẻ là được.
Sở Thật sợ làm Sở Ân tổn thương, anh không vội vàng lựa chọn giúp em gái, định đợi Sở Ân chọn xong mới đưa ra đề xuất dựa trên sự lựa chọn của cô.
Sở Thu Thu nhìn anh trai, đi qua một bên, thân thiết cầm mấy quyển sách nhãn hiệu xa xỉ ngồi xuống cạnh Sở Ân: "Chị ơi, chị không biết những nhãn hiệu này nhỉ? Để em chọn giúp chị~"
Sở Ân hơi ghét bỏ nhích sang bên cạnh một chút, thái độ có cũng được mà không cũng được.
Sở Ân nhìn lướt qua tập album hai lần, vừa ý một chiếc váy đen của một thương hiệu xa xỉ nào đó.
Kiểu dáng và đường may rất đơn giản, tay áo dài đến cổ tay, làn váy dài ẩn giấu một ý đồ nhỏ tạo cảm giác hoạt bát, rất phù hợp với độ tuổi hiện tại của cô.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Sở Ân biết thẩm mĩ của mình bị chịu ảnh hưởng bởi tên chó Lục Chẩn.
Năm đó cô mới từ nông thôn về, tuy cũng có phong cách riêng, nhưng thật sự không hề có đẳng cấp.
Cho nên tên đàn ông chó mới cảm thấy chiếc váy hoa hòe kia xấu xí.
Sở Ân hơi thất thần, Sở Thu Thu đã nhiệt tình chọn giúp cô một tấm trong album: "Chị ơi, em thấy cái này hợp với chị nè, màu sắc rất dễ thương, sẽ rất đốn tim~"
Sở Ân nhìn chiếc váy ngắn xẻ tà dung tục màu hồng nhạt: "..."
Sở Thu Thu thấy vẻ mặt lặng im suy nghĩ của cô, tâm trạng đắc ý.
Quả nhiên cô chị gái nhà quê này không biết thưởng thức, căn bản không có nhận định của mình.
Sau đó cô ta lại đổi sang một chiếc váy dài màu vàng có ánh huỳnh quang đi vào lòng đất, tràn đầy phấn khởi đề cử cho cô: "Chị ơi, chiếc này cũng không tệ, mặc vào sẽ rất tôn da đấy~"
Sở Ân gật đầu, gọi Sở Thật đang đi qua lại: "Anh ơi, em chọn được rồi."
"Em muốn chiếc này," Cô chỉ vào chiếc váy đen vừa nãy mình nhắm được, sau đó đầu ngón tay trắng nõn di lên hai chiếc váy cay mắt: "Em gái thích hai chiếc này, anh nhất định phải mua cho em ấy."
Sở Thu Thu hơi sửng sốt, vội vã nói: "Không phải, em không có——"
Sở Ân cắt lời cô ta: "Không phải em nói chúng rất đáng yêu, rất đốn tim, rất tôn da sao?"
Sở Thật xem ảnh, hơi bất ngờ vì chiếc váy Sở Ân chọn rất đẹp, nhưng khi thấy hai chiếc váy sau, ánh mắt nghi vấn rơi lên mặt Sở Thu Thu.
"Thu Thu, em cần luyện mắt đấy."
Sở Thu Thu: "..."
-
Buổi tối, Sở Ân gửi bản ghi âm trong điện thoại của mình đến phòng giáo vụ của Nhất Trung bên cạnh.
Nhất Trung là trường tốt, thành tích thi vào đại học của họ có thể sánh với Oái Văn, còn có rất nhiều nam thần, học thần.
Nhưng một ngôi trường lớn thì tất nhiên cũng có rất nhiều người không lí tưởng.
Có thể nói, tác dụng của đám côn đồ cắc ké Nhất Trung là công cụ đảm nhận nhiều vai bia đỡ đạn trong tiểu thuyết, kiếp trước Sở Ân cũng bị mắc vạ không ít.
Cũng may công tác quản lí của Nhất Trung rất nghiêm ngặt, không bao giờ mềm lòng với những học sinh gây rắc rối.
Sáng hôm sau, khi Tống Triệu Lâm đi qua Nhất Trung, nhìn thấy thông báo kỉ luật được dán trên bảng thông báo trước cổng trường.
Kế tiếp cậu bước vào trường với vẻ mặt kinh ngạc, sau khi đến lớp, cậu bèn nói với Sở Ân - người đang bắt đầu học bài: "Em nhận ra trên đời này vẫn còn chính nghĩa!"
Sở Ân không ngẩng đầu lên: "Hả?"
"Thế mà mấy tên dê xồm hôm qua—— À không, mấy tên du côn kia lại bị Nhất Trung kỉ luật" Tống Triệu Lâm xoa xoa ngực: "Em cảm động quá đi mất."
Sở Ân dừng bút, ngẩng đầu nhìn cậu.
Không biết tại sao, Tống Triệu Lâm bỗng trông thấy sự hiền từ hiện lên trong ánh nhìn của cô.
"Yêu hoa, bảo vệ hoa là trách nhiệm của mọi người." Sở Ân như một người cha nhân từ.
Tống Triệu Lâm cảm thấy bản thân cần lấy lại sự dũng mãnh, tuy rõ ràng chị Ân không có hứng thú với cậu, cùng lắm chỉ có chút tình cảm cha con, nhưng cậu vẫn luôn hi vọng Sở Ân sẽ nhớ đến mình là một anh chàng đẹp trai.
Tống Triệu Lâm sờ tóc: "Chị nhất định phải đến vũ hội đấy, tạo hình của em chắc chắn sẽ đẹp đến mức khiến cả trường ngạc nhiên hâm mộ!"
"Tôi rất mong chờ" Sở Ân vỗ tay lấy lệ: "Vậy hoa khôi học đường này, cậu sẽ khiêu vũ cùng nam vương học đường chứ?"
Tống Triệu Lâm suýt thì phun ra ngoài: "Em vẫn muốn sống!"
Sở Ân tình ý sâu xa nói: "Tình yêu cũng sinh ra từ bên trong những mâu thuẫn.
Đừng kháng cự nó, hãy để hạt giống tình yêu tự nhiên sinh trưởng."
Tống Triệu Lâm: "???"
...
Hai ngày sau, vũ hội của trường được tổ chức ở hội trường lớn.
Phó Minh Huyên và Sở Thu Thu đều rất hứng thú với những dịp xã giao này, bọn họ ăn mặc vô cùng hoành tráng, hệt như nữ minh tinh sắp đi thảm đỏ.
Dù sao cũng là hoa khôi học đường hụt, cũng là người đẹp có tiếng trong trường, hai người bọn họ nhất thời hấp dẫn được rất nhiều ánh mắt của mọi người.
Lục Chẩn đứng trên tầng hai hội trường, anh dựa người vào lan can, nhấp rượu trong ly thủy tinh, ánh mắt uể oải đảo qua toàn bộ đại sảnh.
Dư Lâm khối 12 là người đứng ra tổ chức buổi vũ hội này, rất lâu trước đây, nhà họ Dư và Lục từng kết thông gia, Dư Lâm là anh họ của anh.
"Khối các cậu lắm gái đẹp thật đấy" Dư Lâm đứng cạnh anh, ánh mắt tia một vòng tầng dưới: "Lát nữa xuống ghẹo vài em chơi."
Lục Chẩn không có hứng thú, anh vốn lười đến, cuối cùng vẫn bị ông anh họ này kéo tới cổ động.
"A Chẩn, chú thật sự không tính nhảy một bài sao?" Dư Lâm cũng quen Tống Triệu Lâm: "Chú khiêu vũ với Tiểu Lâm Tử một khúc, sáng mai anh có thể sắp xếp cho chú lên thẳng hot search."
Lục Chẩn lạnh lùng nói: "Cút."
Tất nhiên Dư Lâm cũng rõ tính khí người anh em của mình, không dám khích lệ nữa, tiếp tục ngắm người đẹp dưới tầng.
Sau khi nhìn một vòng, anh ta bỗng hít một hơi: "Đậu má, đậu má, anh nhìn thấy tiên nữ rồi——"
Cửa lớn của hội trường nhẹ nhàng đẩy ra, một cô gái lặng lẽ bước vào.
Cô không phô trương, cũng không cố ý thu hút sự chú ý của người khác, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua là không thể dời mắt.
Dư Lâm đẩy Lục Chẩn đang không quan tâm bên cạnh: "Mẹ, đẹp vãi, cô ấy có phải chính là người đó, người nhà họ Sở đấy——"
Lục Chẩn đột nhiên nghiêng đầu qua.
Gần như không cần tìm, anh liếc mắt là thấy Sở Ân.
Thật ra ở trường Lục Chẩn không thường gặp được cô, có lẽ đã mấy ngày anh chưa thấy Sở Ân.
Cho dù là tình cờ gặp mặt, nếu như anh không nói gì, cô cũng sẽ vờ như không thấy.
Hôm nay cô không mặc đồng phục mà mặc một chiếc váy nhỏ màu đen, mái tóc dài thả xõa xuống.
Rõ ràng trang phục không bắt mắt, nhưng đứng trong đám người lại cực kì nổi bật.
Không riêng gì Lục Chẩn, toàn bộ hội trường có rất nhiều người dõi theo cô.
Dư Lâm nhìn chằm chằm: "Định mệnh, Tiểu Lâm Tử đúng là thèm đòn, người ta đây mới chính là hoa khôi học đường."
Lục Chẩn đột nhiên nhíu mày, anh đặt ly thủy tinh xuống, xoay người xuống tầng.
Sau khi Sở Ân bước vào, cô đi thẳng đến chỗ ghế dài, chỉ định ngồi một lúc cho bạn