Lục Chẩn thoáng nghĩ về cuộc đời.
Nước lạnh tí tách chảy xuống tạo thành một vũng nước đọng lại trên mặt đất.
Trên người anh chỉ có một chiếc áo mỏng, lúc này đã thấm ướt, dính chặt vào cơ thể phác ra những đường cơ bắp.
Lục Chẩn suy nghĩ một phút, nhưng không nghĩ ra được nhân quả nào logic.
Vì vậy anh hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía cửa.
Giọng nói ban nãy đã cố ý đè nén, cũng không phải người anh quen biết, Lục Chẩn không thể nghe ra ai.
Có điều anh biết một chuyện khác, vốn dĩ người kia không phải định nhốt anh.
Vậy cô ta muốn nhốt ai?
Ngoài cửa, Phó Minh Huyên ngẩn cả người.
Giọng nói xuyên qua cánh cửa, rành mạch chọc thủng vào màng nhĩ cô ta, Phó Minh Huyên tuyệt đối không nhận nhầm được——
Sao lại là Lục Chẩn?!?!
Sở Ân đâu?? Không phải cô ta bảo người kia gọi Sở Ân đến sao??
Cầm tiền rồi còn không làm được việc! Gì mà kém thông minh thế?!
Lần này đã không kiểm nghiệm được gì, còn chẳng hiểu sao bẫy phải Lục Chẩn.
Nếu sau này Lục Chẩn truy xét thì cô ta toang rồi!
Lúc này, sau cửa lại truyền đến giọng nói lạnh lẽo của Lục Chẩn: "Bảo tôi cứu ai cơ?"
Phó Minh Huyên rùng mình, hiện tại cô ta cực kì mừng vì cánh cửa trước mặt là cửa cũ, không có mắt mèo.
Cô ta luống cuống tại chỗ một lát, kế đó đưa ra quyết định——
Trước mắt cứ chạy cái đã, chạy.
Không thể để Lục Chẩn biết là cô ta làm được! Hơn nữa chuyện này vốn cũng không phải chủ kiến của cô ta mà!
Phó Minh Huyên chạy nhanh như chớp đến chỗ núp vừa rồi, nhận ra con bitch Lương Nguyệt Kỳ kia đã sớm phát giác được chuyện chẳng lành mà chạy mất dạng.
Lúc này cô ta mới biết mình hoàn toàn bị lợi dụng, trong phút chốc tức đến nghiến răng—— Quả nhiên, giữa tình địch với tình địch căn bản không thể cùng hợp tác.
Nghe thấy tiếng bước chân dưới tầng uỳnh uỵch chạy đi, Sở Ân ngồi trên cầu thang sững sờ.
Chạy rồi?
Hệ thống học tập: "Có vẻ là vậy, kí chủ."
Sở Ân nhoài người về phía cửa sổ tầng ba nhìn thoáng qua, thật sự trông thấy bộ dạng thậm thụt nhìn đông ngó tây bỏ đi của Phó Minh Huyên, tiếp đó cô ngồi lại về cầu thang, chống tay lên cằm.
Cảnh này kì thực buồn cười không chịu được.
Lục Chẩn, đại thiếu gia nhà họ Lục, người cầm quyền tối cao nói một là một tương lai của Lục thị, lúc này lại bị người ta giội ướt sũng, nhốt trong phòng học lạnh lẽo không một bóng người.
Sở Ân mím môi, rất muốn cười.
Nhưng, là kẻ cầm đầu, dù thế nào cô cũng không nên đánh mất lương tâm.
Vì vậy, Sở Ân nâng ngón tay mảnh khảnh lên ép nụ cười xuống.
Nhưng vẫn buồn cười.
Hệ thống học tập: "...Muốn cười thì cô cứ cười đi."
Sở Ân ngồi một lúc vẫn không có ai bén mảng tới tầng hai.
Vậy mới nói con gái khi nổi hung thật sự rất tàn nhẫn, cho dù biết rõ crush bị nhốt, song vì để không liên lụy đến bản thân mà hai người bọn họ biến mất như một thằng đàn ông cặn bã.
Chậc chậc chậc.
Sở Ân xuống tầng, víu vào góc tường tầng hai nhìn thoáng qua, không tin Lục Chẩn vậy mà cũng bị nhốt.
Được rồi, dù sao cô vẫn còn một chút lương tâm, việc hôm nay đúng là cô bẫy Lục Chẩn.
Tuy nói kiếp trước tên chó này không tránh khỏi liên quan, nhưng quả thật Lục Chẩn đã tới cứu cô, vậy cô trả lại ân tình này là được rồi.
Sở Ân lặng lẽ đi đến phòng học thứ ba, cô đã tính toán xong, chỉ cần vặn nhẹ cái khóa kia, sau đó chạy ngay đi, cũng coi như cô đã hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Nhưng vừa rón rén tới trước cửa, cô đột nhiên nghe thấy một tiếng "Rầm——".
Sở Ân sợ đến mức dán vào tường.
Ngay sau đó lại vang lên một tiếng "Rầm——" cực lớn.
Lần này, cánh cửa bay thẳng ra ngoài, đập vào tường cái "Uỳnh".
Lục Chẩn, đá văng, cửa.
Ngoài cửa, Sở Ân ngẩn tò te đứng một bên.
Hai người bất ngờ nhìn nhau.
Lục Chẩn mặc chiếc áo mỏng ẩm ướt sau khi đã vắt khô, mái tóc ướt vuốt ngược ra sau đầu, lộ ra vầng trán trơn bóng trắng bóc.
Anh nhìn cô vài giây, bỗng nhướng mày, mỉm cười.
"Là cậu à?"
Sở Ân: "???"
Chờ, chờ đã?!
Đừng hiểu lầm! Không phải tôi đâu!!!
...
"Thực sự không phải tôi làm" Sở Ân bơ phờ theo sát phía sau Lục Chẩn một mét: "Bạn học, cậu hiểu lầm rồi."
Lúc này Lục Chẩn không hề phát cáu.
Hai tay anh đút túi, đi rất chậm, đang đợi cô.
"Đi check camera với tôi là biết ngay."
Khóe môi thiếu niên khẽ nở nụ cười, giọng nói bị nén lại rất thờ ơ.
Gió thu nhẹ nhàng lướt qua, khuôn viên chỗ này vắng lặng không người.
Trình tự thi đấu của Lục Chẩn ở cuối cùng, bây giờ rất thảnh thơi.
Từ lúc chào đời đến nay, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy, hóa ra đi bộ lại là một chuyện thú vị đến vậy.
Sở Ân:...Hối hận, hiện tại thực sự hối hận.
Cô đổi sang phim thiên tài nhỏ vậy mà cũng có ngày lật xe.
Vì vậy——
Lương tâm hữu dụng sao!! Lương tâm có thể ăn được sao!!
Tên chó kia là nam chính cưng của ông trời thì cần gì mày phải cứu!!
Sở Ân sâu sắc dạy dỗ bản thân, yếu ớt giải thích: "Tôi chỉ đi ngang qua, tôi được người ta gọi đến..."
Lục Chẩn dừng lại, quay đầu nhìn cô: "Được ai?"
Sở Ân chỉ muốn tẩy trắng, cũng không muốn dính líu đến chuyện liên quan đến tình cảm khúc mắc của Lục Chẩn, chỉ muốn yên ổn một mình, bèn nói: "Là được một cô giáo—— sau đó tôi đi nhầm tầng."
Lục Chẩn nhíu mày: "Vậy à."
Anh cũng biết giọng nói ngoài cửa ban nãy không thể nào là Sở Ân.
Nhưng...!không dễ gì mới có một chút quan hệ dây mơ rễ má với cô, Lục Chẩn không muốn buông tha cho chút liên quan này.
Thậm chí có một giọng nói trong lòng anh, hèn mọn hi vọng là cô làm.
Như vậy bọn họ sẽ có nhiều dính líu hơn.
Hai người im lặng đi đến phòng bảo vệ của trường, hồi sau Lục Chẩn mới khẽ hỏi: "Sở Ân, sao không xem thi đấu?"
Trên người Sở Ân bây giờ có đầy hiềm nghi, không thể không ngoan ngoãn trả lời: "Tôi muốn về làm bài tập."
Trong mắt Lục Chẩn hiện lên ý cười.
Đúng là con mọt sách nhỏ.
Đến khi tới phòng bảo vệ, chú trực ban nghe bọn họ muốn xem camera, vội vàng lắc đầu: "Không được, thế là trái với quy định nhà trường, camera không thể tùy tiện cho..."
Chú còn chưa nói hết, trưởng phòng cuống cuồng chạy đến, vỗ mạnh vào bả vai anh ta: "Lục thiếu muốn xem thì cho cậu ấy xem!"
Tất nhiên chú trực ban đã từng nghe qua danh tiếng của đại thiếu gia nhà họ Lục, nhưng không ngờ lại là người trước mắt, vội vã lấy camera bọn họ yêu cầu ra.
Sở Ân đứng một bên lén trợn mắt, tên đàn ông chó đi đến đâu cũng có đặc quyền, cô khinh.
Điều chỉnh xong máy tính, chú trực ban đứng dậy khỏi ghế, cung kính mời Lục Chẩn ngồi.
Lục Chẩn xua tay: "Không cần."
Sở Ân ở cạnh anh, hai người cùng đứng chung một chỗ trước màn hình máy tính.
Vì phòng bảo vệ nhỏ, khoảng cách giữa bọn họ rất gần, Lục Chẩn vô thức siết chặt nắm tay.
...Thơm quá.
Lại ngửi thấy rồi.
Bây giờ Sở Ân đang nóng lòng muốn tẩy trắng, cũng không chú ý đến thứ khác, cô hơi nghiêng người, chăm chú nhìn màn hình.
Bởi thời gian không chính xác, camera mấy phút đầu rất nhàm chán.
Một lát sau, Lục Chẩn rốt cuộc cũng xuất hiện trên hành lang trong phạm vi nhìn của camera, anh tiến về phía trước, tới mở cửa gian phòng kia rồi bước vào.
Lúc đó Sở Ân không nhìn được, bây giờ thấy lại có chút buồn cười.
Tên đàn ông chó đã thực sự được thiết lập rõ ràng.
Cô vội vàng mím môi, biết tiếp theo mới là điểm quan trọng nhất.
Lục Chẩn vừa bước vào cửa, bên ngoài camera bỗng lẻn ra một bóng người, người kia vung tay lên đóng "rầm" cửa, sau đó bấm khóa lại.
Tuy pixel video giám sát có hạn, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhận ra bộ dạng của Phó Minh Huyên.
Bằng chứng giờ đã được xác thực, Sở Ân vui vẻ ưỡn thẳng lưng, vội vã phủi sạch quan hệ với Lục Chẩn: "Thấy chưa, thật sự không phải tôi mà!"
Thật sự không phải tôi khóa! (Tuy tôi không tránh khỏi liên quan)
Lục Chẩn rủ mắt.
Mọi khi thấy cô, thường là bộ dạng khô khan chất phác ngoan ngoãn.
Bây giờ nháy mắt không kìm được mà nhảy nhót, đôi mắt xinh đẹp sáng ngời, tựa như vì sao rơi xuống.
Lục Chẩn cũng cười: "Ừm, không phải cậu."
Ánh sao sáng, nóng bỏng khiến lòng con người ta đau đớn.
Sở Ân cảm ơn chú trực ban, sau đó cũng không ở lại lâu, nhanh chóng rời khỏi phòng bảo vệ.
Vừa xuống cầu thang, cô lập tức thấy tên công cụ Tống Triệu Lâm gấp gáp chạy tới.
"Sao các chị lại chạy đến chỗ này? Em vừa mới hỏi thăm cả một đống người!" Tống Triệu Lâm nghi ngờ nhìn trước sau trái phải Sở Ân và Lục Chẩn bước ra từ sau cô: "—— Hai người làm gì hả?"
Không phải trước kia anh Chẩn ghét bạn cùng bàn của cậu sao? Sao ngoảnh lại hai người đã thân thiết rồi??
Sở Ân mỉm cười: "Chẳng làm gì."
Tống Triệu Lâm nhìn Lục Chẩn lười nhác bước ra từ đằng sau, cậu gào lên: "Anh Chẩn, anh đi tắm à?"
Thoạt nhìn Lục Chẩn hơi chật vật, nhưng tâm tình không tệ: "Coi là vậy đi."
Tống Triệu Lâm ngẩn người: "Mặc, mặc quần áo tắm ư?"
Sở Ân không muốn ở lại lảm nhảm cùng hai tên này, bèn nói: "Tôi về phòng học trước đây."
Tống Triệu Lâm lập tức bị rời sự chú ý: "Ấy đừng đừng đừng—— Chị Ân, trận đấu vừa lúc bắt đầu, chị đến xem đi mà."
Sở Ân: "Tôi..."
Lục Chẩn đứng sau lưng cô, bỗng mở miệng gọi: "—— Học sinh giỏi."
Sở Ân bất đắc dĩ, quay đầu lại: "Sao?"
Lục Chẩn nhìn cô thâm thúy, khóe môi cong lên một nụ cười: "Tôi phải đi thi đấu, cậu có thể...!giúp một chuyện được không? Giúp tôi coi chừng người trong camera kia."
Vẻ mặt Tống Triệu Lâm càng thêm nghi ngờ: "Ai? Người nào cơ? Xảy ra gì thế!!"
Sở Ân: "..."
Tên Lục trộm chó aaaaaa ai muốn giúp anh chứ!!!
Lục Chẩn nói xong bèn đi vài bước tới, kéo Tống Triệu Lâm ra xa Sở Ân một chút.
Sau đó ẩn ý vỗ vỗ vai cậu rồi xoay người vào phòng thay đồ thay quần áo bảo hộ.
Tuy Tống Triệu Lâm chưa hiểu được ý nghĩa, nhưng xuất pháp từ trái tim tò mò cháy rực của mình, cậu tận lực ngăn Sở Ân lại, cuối cùng thuyết phục kiêm dỗ dành đưa người về khán đài.
"Sao có thể không quan tâm đến vinh dự tập thể như vậy chứ?" Tống Triệu Lâm lải nhải khiến Sở Ân hoàn toàn mất bình tĩnh.
"Cậu câm miệng lại mau."
"Người mà anh Chẩn bảo chị coi chừng là ai vậy?" Tống Triệu Lâm không ngậm được mồm, ngước mắt hỏi: "Không đúng, có em ở đây, tại sao anh ấy phải nhờ chị?"
Sở Ân bất đắc dĩ: "Tò mò hại thân, cậu hỏi ít lại một chút đi."
Tống Triệu Lâm đảo mắt một vòng, nghĩ đến tướng mạo của anh Chẩn và chị Ân nhà cậu, cuối cùng đưa ra một suy đoán hợp lí: "Chẳng lẽ hai người các chị...!có gian tình gì đó sao?!"
Sở Ân đang đi lên cầu thang, suýt nữa không lên được.
...Dao của tôi đâu, dao của tôi đâu!
"Gian tình cái đầu cậu!!" Cô đánh một cái vào đầu Tống Triệu Lâm: "Gian tình của tôi chỉ có học tập, tên đàn ông như cậu ta xứng sao?!"
Tống Triệu Lâm ôm đầu, huhuhuhu.
Bày tỏ ý kiến vẫn ngầu và tuyệt tình như vậy, quả nhiên đây mới là chị Ân của cậu!!!
Nhưng Tống Triệu Lâm vẫn thầm cảm thấy anh Chẩn và chị Ân có bí mật nhỏ sau lưng mình, vậy nên cậu luôn bí mật ở một bên quan sát.
Khương Nghiên thấy Sở Ân trở về, hơi ngạc nhiên: "Sao về rồi?"
Sở Ân còn chưa đáp, Tống Triệu Lâm đã thần bí nói từ phía sau: "Có nhiệm vụ đặc biệt!"
Khương Nghiên: "?"
"..." Sở Ân nói: "Đừng để ý đến cậu ta.
Tớ về ngồi chút thôi."
Khương Nghiên gật đầu, cô ấy dọn chỗ ngồi: "Lục Chẩn sắp vào sân, tất cả mọi người đều hào hứng."
Cho dù là kiểu người chuyên tâm học tập, cô ấy cũng biết nam vương học đường Lục Chẩn có sức hút như thế nào.
Sở Ân lại không hứng thú.
Đấu kiếm là môn thể thao quý tộc, nhà họ Lục cũng cố ý bồi dưỡng.
Tuy trình độ của Lục Chẩn không đến mức chuyên nghiệp, nhưng thừa sức đánh phủ đầu đám học sinh Oái Văn, vậy nên Sở Ân mới không muốn xem tên đàn ông chó đùa nghịch.
Cô liếc mắt, trông thấy Phó Minh Huyên ngồi một bên, vẻ mặt hơi ngơ ngẩn.
Mọi khi, nếu Lục Chẩn thi đấu, cô ta nhất định sẽ phấn khích đến mức víu vào lan can xem, hiện tại bất thường rõ ràng, trong lòng có chuyện che giấu cũng không giấu được.
Sở Ân lại nhìn về phía lớp quốc tế cách lối đi nhỏ bên kia, Lương Nguyệt Kỳ vẫn giữ bộ dạng nhẹ như mây gió, còn vừa nhìn tình hình giữa trường, vừa trao đổi gì đó với bạn học.
Như vậy xem ra, đẳng cấp của Lương Nguyệt Kỳ vẫn cao hơn Phó Minh Huyên không ít.
Ngay sau đó, Lục Chẩn ra sân.
Anh mặc trên người một quần áo bảo