—— Đệt, bóng nổ.
Còn là nổ trong tay Lục Chẩn.
Nếu như không nổ thì đây hẳn là một cú ném 3 điểm tuyệt đẹp được ghi vào sử sách.
Mảnh bóng vỡ tan lả tả rơi trên mặt đất, tất cả mọi người đều bất ngờ, khuôn mặt chết đứng hàng thật giá thật.
Lục Chẩn: "..."
Những chuyện kì lạ lại gia tăng.
"Tuýtt——"
Lúc này, tiếng còi dài vang lên, trận đấu kết thúc.
Mọi người cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.
Tuy cú ném 3 điểm tuyệt đẹp kia nổ tung nhưng lớp 11-quốc tế vẫn thắng trận, đánh bại được lớp 12 mạnh mẽ! Cả khối 11 lập tức reo hò ầm ĩ.
Giọng Sở Ân ban nãy không lớn, xung quanh lại không có ai, vậy nên chỉ có mỗi Khương Nghiên nghe thấy câu tán thưởng kia của cô.
Cô ấy lấy lại tinh thần, vừa vỗ tay vừa ngoảnh lại nhìn Sở Ân: "Cái, cái gì man cơ?"
Sở Ân cười bí hiểm: "Đánh nổ bóng rổ ấy, siêu ghê."
Khương Nghiên: "?"
Sao cứ cảm giác cậu không có ý đó thế nhỉ??
Nhớ không nhầm thì cả trận bóng ban nãy, trong khi các nữ sinh khác rống lên kêu trời kêu đất đến mất mạng thì Sở Ân chưa từng nói lấy một câu, dáng vẻ tựa như hoàn toàn không hề kích động, chỉ có vụ bóng nổ mới khiến cô chú ý.
Khương Nghiên không khỏi cảm thấy xấu hổ: mình vẫn còn quá trẻ con, vừa rồi mình cũng không nhịn được reo hò mấy câu, xem ra giữa mình và Ân Ân còn chênh lệch rất xa.
Sở Ân vô cùng thoải mái.
Cô nói với hệ thống học tập: "Cậu coi giờ tên chó đó không nhìn tôi nữa rồi kìa, còn cố tỏ ra đẹp trai ngầu lòi nữa là tôi cho đầu anh ta bay màu luôn."
Hệ thống học tập đã hoàn toàn quen với loạt thao tác cợt nhả của cô, thậm chí còn cảm thấy nét vẽ này rất quan trọng, cực kì có hiệu quả hí kịch.
"Kí chủ, đúng là cô có khác."
Sở Ân: "Chuyện."
Song, mặc dù Lục Chẩn lật xe, nhưng với Sở Thật mà nói thì anh lật còn...!lợi hại hơn!
Lúc trước tự cho mình là giỏi, ba hoa bốc phét cực nhiều trước mặt em gái, kết quả không gánh được, bây giờ hết sức xấu hổ.
Sở Thật lau mồ hôi, vẻ mặt đau khổ nhìn Cố Thu Trạch.
Cố Thu Trạch cũng bị Lục Chẩn coi thường đến buốt gan, anh vỗ vai Sở Thật, nạt: "Lần sau tinh tướng thì đừng kéo tôi vào."
Mất mặt trước mặt em gái cỡ nào.
Khu tuyển thủ phía đối diện đang điên cuồng chúc mừng, còn lớp 12 bên này thì yên ả hơn nhiều.
Sở Thật do dự đi đến trước mặt Sở Ân, nói: "Trạng thái hôm nay của anh không tốt nên phát huy cũng vậy."
Khi nãy Khương Nghiên thấy Sở Ân khen Lục Chẩn, tuy giọng điệu hơi lạ, nhưng có lẽ cũng đánh giá cao đội bóng lớp 11.
Ai dè Sở Ân vừa mở miệng ra lại nói: "Không đâu, anh à, em thấy anh còn ngầu hơn mấy người phía đối diện đấy!"
Sở Thật cũng kinh ngạc: "Thật, thật sao."
Sở Ân chân thành: "Thật ạ, người phía đối diện kia chơi ngông quá, chẳng ngầu xíu nào, nhưng động tác dẫn bóng của anh lại như nghệ ý."
Khương Nghiên: "!"
Cái này cũng phóng đại quá rồi!
Quả nhiên Sở Thật lại lung lay lần nữa: "Thật ra anh cũng thấy nó bình thường, hôm nào trạng thái tốt tí có khi còn có thể giành chiến thắng về."
"Anh, anh khiêm tốn ghê." Sở Ân lắc đầu: "Em tin khi trạng thái anh mà tốt thì có thể áp đảo được cậu ta."
Sở Thật lập tức thấy mình đội trời đạp đất, ngạo nghễ phấn chấn tràn đầy sức lực, như thể một giây tiếp theo có thể đè tên khốn Lục Chẩn xuống mài đất.
Cố Thu Trạch nhìn anh: "..." Tỉnh lại đê.
Khương Nghiên cũng nhìn bọn họ, thầm nghĩ: Ân Ân và anh Sở Thật tình cảm ghê!
Ở khu tuyển thủ phía đối diện, cầu thủ lớp 11-quốc tế bị một đống người vây quanh.
Lục Chẩn lách khỏi đám đông, đứng trên khán đài liếc về phía đối diện.
Sở Ân vẫn ngồi, xung quanh là một tốp đàn anh cao lớn, cả người cô bị che mất, không thể nhìn thấy.
Lục Chẩn uống nước, giơ tay quệt vệt nước đi.
Nhàm chán.
Tống Triệu Lâm chen chúc qua biển người trùng điệp đến bên cạnh anh, tự động chuyển sang chế độ khen ngợi: "Anh Chẩn, cầu thủ xuất sắc nhất! Cực ngầu! Cổ họng em vì anh mà khản luôn rồi này!"
Lục Chẩn liếc nhìn cậu một cái, tâm tư khẽ động, hỏi: "Mày vừa ngồi ở đâu?"
Tống Triệu Lâm: "Ngay đằng sau khu dự bị của các anh!"
Lục Chẩn rủ mắt: "...À."
Vậy anh không biết được phản ứng của cô thế nào rồi.
"Cơ mà anh Chẩn, không ngờ anh lại có thể đánh nổ cả bóng rổ, mạnh ghê~!"
"..." Lục Chẩn im lặng trong phút chốc: "Tao không cố ý."
Anh chắc chắn lúc bóng tung ra vẫn bình thường, nhưng ngay khi sắp chui vào rổ thì nháy mắt xảy ra vấn đề.
Hình như mấy tháng nay càng ngày càng có nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, những thứ này tựa hồ có một loại điểm chung bí ẩn nào đó, nhưng nhất thời anh lại không tìm được manh mối.
Tống Triệu Lâm nào nghĩ nhiều như thế, cậu chỉ cảm thấy anh chất lừ, tạo một hình trái tim trên đỉnh đầu: "Bất kể thế nào thì anh cũng người đàn ông tạo nên lịch sử!"
"..." Lục Chẩn đạp cậu một phát: "Phắn."
...
nbsp;
Chức vô địch thi đấu bóng rổ chung cuộc cuối cùng thuộc về lớp 11-quốc tế, bọn họ vốn có năm điểm đứng đầu cả khối, hiện tại lại cộng thêm sáu điểm cho chức vô địch, điểm số trước mắt đã hoàn toàn bỏ xa lớp 5.
Tống Triệu Lâm cái khác không nói chứ được cái điều tiết cảm xúc rất tốt.
Sau khi biết lớp 5 không đuổi kịp, cho dù trước đó muốn cạnh tranh hạng nhất thế nào thì giờ đây cũng không còn gánh nặng trong lòng nữa.
Ngày nào cũng lẻn đến tất cả các sân thi đấu, hết xem cái này đến cái khác, hệt như đang đu idol.
Sở Ân học xong, nhìn thấy dáng vẻ vô lo vô nghĩ của cậu còn có chút hâm mộ.
Làm một tên ngốc thật tốt! Ít nhất vẫn vui vẻ!
Cô đứng lên đi wc, Tống Triệu Lâm đang chơi điện thoại bên cạnh vội vàng kính cẩn nhường lối cho nữ vương.
Trận đấu bida lần trước kì thực có rất nhiều người trong lớp đến xem, vì lớp 5 mới thua trận bóng rổ, tâm trạng thua cuộc khá tệ, cũng không muốn về lớp nên ồ ạt kéo tới sân bida, sau lại vừa khéo gặp ngay hai bông hoa của lớp tranh đấu.
Vốn vẫn có người cược Phó Minh Huyên, dẫu sao mọi người đều biết trong lòng Sở Ân chỉ có học tập, vậy nên lúc đó nam sinh lớp 5 đã đánh cược tỉ lệ khoảng 3-7.
Một hồi tiếp theo, toàn bộ phản chiến.
Nào là ốc lỗ, nào là dọn sạch bàn trong một cú đánh, chuyện mà đám nam sinh bọn họ không làm được, Sở Ân đã cool ngầu làm xong!!
Từ đó về sau, rất nhiều người không nói, nhưng trong lòng đều coi Sở Ân như một nữ vương nhỏ.
Đương nhiên, nói về độ lấy lòng thì Tống Triệu Lâm nhận số hai, không ai dám số một.
Sở Ân vừa định quay lại lấy bình nước, hai tay Tống Triệu Lâm đã dâng bình nước tới cho cô.
Sở Ân không nhịn được bật cười: "Cảm ơn Tiểu Lâm Tử."
Tống Triệu Lâm: "Có gì đâu, có gì đâu."
Nam sinh nhìn trộm xung quanh:...!Thấy hơi ghen tị là thế nào nhỉ.
Sở Ân cầm bình, nhìn trước sau trái phải một vòng, không thấy tình địch mới đi tiếp.
Ai ngờ vừa rẽ một cái lại chạm mặt người quen.
Chẳng qua lần này may là không phải Lục Chẩn, là Trịnh Du.
Được rồi, cũng chẳng tốt đẹp gì.
Tuy đám Trịnh Du bại dưới lớp 11 nhưng dẫu sao cũng là á quân, điểm của gã xếp thứ hai trong đội, cho dù mấy pha ghi bàn dường như không đáng kể dưới ánh hào quang của Lục Chẩn, song gã cũng thể hiện rất tốt, sau trận đấu đã có nhiều cô gái đến đưa nước cho gã.
Ngay sau đó gã đã hoàn toàn thoát khỏi bóng đen bị Lục Chẩn đạp hay vô ý quỳ trước mặt Sở Ân.
Sở Ân nhìn khuôn mặt lấy lại tự tin của gã, thầm nghĩ: tốt quá, cô cũng không muốn khiến người ta bị sang chấn tâm lí.
"Có chuyện gì?"
Trịnh Du nhìn cô sâu sắc: "Ân, em thấy thế nào khi xem trận bóng rổ ngày đó?"
Cả người Sở Ân bị cách gọi một chữ duy nhất này kích thích nổi hết da gà, suýt nữa quay đầu bỏ đi, cô hít một hơi mới kìm lại được: "Không có cảm giác gì."
Nhìn hiện trường đã thấy tức rồi thì có thể có cảm giác gì.
Trịnh Du nhìn cô, nhấc tay lên, nhìn qua có vẻ lại định ép tường, nhưng một giây sau, gã lại tự giác bỏ xuống.
Sở Ân:...Rất tốt, một số sang chấn tâm lí nên có vẫn có, tật xấu tùy tiện ép tường người khác hãy tranh thủ thời gian mà thay đổi đi.
"Giữa chúng ta, thật sự không thể sao?"
Sở Ân gật đầu: "Đúng vậy, không thể nào, anh tìm người khác đi."
Nói xong, cô dứt khoát bỏ đi.
Trịnh Du buồn bực đứng một mình tại chỗ.
Sở dĩ lần này gã đến là vì nghe được một số tin tức từ cha mẹ: nhà họ Sở có ý định kết thông gia với gia tộc quyền thế khác để củng cố sự nghiệp nhà bọn họ.
Hai người con gái của nhà họ Sở, tuy Sở Thu Thu không tồi, nhưng Sở Ân rõ ràng xinh đẹp hơn.
Trịnh Du cảm thấy nếu như sau này Sở Ân muốn kết hôn với người khác, vậy thì sao không phải là gã? Gã cảm thấy Sở Ân sẽ khó tìm được ai tốt hơn gã.
Trịnh Du đang buồn bực, đằng sau bỗng vang lên một giọng nói êm ái: "Đàn anh?"
Gã quay đầu lại, trông thấy Sở Thu Thu đứng phía sau, đôi mắt tựa như nai con nhìn gã: "Có phải chị em chọc giận anh rồi không?"
Tôn nghiêm đàn ông của Trịnh Du gặp cản trở trên người Sở Ân lập tức nhận được sự thỏa mãn nơi Sở Thu Thu, gã nở một nụ cười phong độ: "Không sao, đừng lo lắng."
Sở Thu Thu khẽ cười: "Đàn anh, nếu như anh không vui thì em đi cùng anh một chút nhé? Coi như là nhận lỗi thay chị em."
Trịnh Du là trai thẳng, trước giờ dính chiêu này nhất.
Gã lập tức thoải mái nghĩ thầm, Sở Thu Thu luôn có thái độ này với gã, Sở Ân có gì tốt mà tự cho mình là giỏi? Cô đến từ một địa phương nhỏ bé, nào có được giáo dưỡng như Sở Thu Thu? Bỏ lỡ mình, sau này Sở Ân nhất định sẽ hối hận.
Hơn nữa nếu nhìn kĩ, Sở Thu Thu trông có hai ba phần tương tự Sở Ân, cũng khá đẹp.
Trịnh Du nhếch môi cười: "Ừ, chúng ta đi thôi."
-
Buổi tối, trở lại nhà họ Sở.
Bên bàn ăn, cha mẹ Sở vui mừng nhìn hai cô con gái, một người dịu dàng ngoan ngoãn, một người xinh đẹp rạng ngời, cả học tập lẫn thi đấu đều tốt, đứa nào đứa nấy cũng khiến người ta không khỏi tự hào.
Cha Sở nói: "Thu Thu, Tiểu Ân, các con thực sự lớn rồi.
Một khoảng thời gian không gặp mà giờ mới nhận ra các con đều đã trổ mã xinh đẹp đến như vậy."
Sở Thu Thu ngoan ngoãn nói vài câu nhõng nhẽo với cha Sở.
Sở Ân trầm mặc, thầm nghĩ: "một khoảng thời gian " này đúng là đủ dài.
Cũng đã mười mấy năm rồi.
Sở Thu Thu liếc nhìn dáng vẻ cọc gỗ không hề bị lay động của cô, mừng thầm trong lòng.
Tính cách như Sở Ân tuyệt nhiên không thích hợp để kết thông gia, e rằng ra ngoài sẽ khiến mọi người khó xử.
Trước đó cô ta đã nghe lỏm được cuộc đối thoại của người giúp việc trong nhà, biết chuyện cha mẹ định kết thông gia với gia tộc quyền thế khác.
Sở Thu Thu luôn nhớ cái ngôi nhà năm cô ta 7 tuổi trước kia lụp xụp cỡ nào, người trong nhà nghèo túng ra sao, vậy nên mục tiêu từ tấm bé của cô ta là khiến mình trở nên xuất sắc, sau này vĩnh viễn có thể sống trong giàu sang quyền thế.
Kết thông gia chính là một con đường tốt, thông qua việc kết thông gia để củng cố lợi ích hai bên, như vậy cô ta sẽ có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý mãi mãi.
Sở Thu Thu thiết thực hơn Phó Minh Huyên nhiều, cô ta biết mình không đủ trình với tới giới tài phiệt nhà họ Lục, nhưng chỉ cần được gả vào một nhà giàu có hơn nhà họ Sở, cô ta sẽ là người chiến thắng cuộc đời.
Mà Sở Ân hoàn toàn không mảy may hay biết, căn bản không biết mình đã để vuột mất cơ hội gì.
Cha Sở nhìn Sở Ân mặt mày vô cảm chỉ lo ăn cơm, tâm trạng quả thật có chút không vui.
Con gái ruột đã nhận về được mấy tháng, nhưng không hề có một dấu hiệu trưởng thành.
Người ta không hỏi, cô sẽ không chủ động nói chuyện.
Đến ngay cả mẹ mình cô cũng không gần gũi, ngày nào cũng chỉ biết nằm dí trong phòng.
Tính nết như vậy, tương lai làm sao có thể gánh vác được các dịp xã giao với giới nhà giàu đây? Suy cho cùng cũng là vì không được nuôi dưỡng trong gia đình nên tính cách mới thành ra như vậy.
Mẹ Sở thử khơi chủ đề với Sở Ân: "Mẹ nghe Tiểu Thật nói Ân Ân chơi bida rất giỏi nhỉ? Vậy tốt quá, biết một chút hoạt động thể thao, sau này cũng có tương đối nhiều đề tài tán gẫu với người khác."
Sở Ân lau miệng: "Vâng, biết một chút ạ."
Sau đó lại tẻ ngắt.
Cô thật sự không cố ý, chẳng qua kiếp trước thất vọng quá nhiều, kiếp này không có lời nào để nói với bọn họ.
Vả lại, từ lời nói của cha mẹ Sở, kết hợp với ký ức kiếp trước, Sở Ân nghe ra được một chút hàm ý.
Hai vị này khả năng lại có suy nghĩ kết thông gia.
Kiếp trước, khi nhà họ Sở tìm đối tượng thông gia, Sở Ân vẫn chưa đến tuổi trưởng thành, cô luôn không hiểu khuyến khích một người yêu sớm là loại thao tác gì, nhưng hiển nhiên Sở Thu Thu rất tình nguyện.
Kiếp trước Sở Ân không hề hứng thú với việc kết thông gia, hơn nữa...!tên chó Lục Chẩn kia cũng sẽ không để cô có hứng thú.
Tuy kiếp này chó Lục không quản được cô, bản thân Sở Ân cũng không có ý định này.
Về sau cuối cùng nhà họ Sở sẽ phá sản, cuộc hôn nhân này cũng không dài lâu.
Nhìn Sở Thu Thu hăng hái như vậy, thật đáng thương.
Sắc mặt mẹ Sở không được tự nhiên, khuôn mặt cha Sở cũng lạnh đi: "Mẹ con muốn hiểu nhiều hơn về con, đứa nhỏ này, bên ngoài cũng kiệm lời thế sao?"
Sở Ân vừa lúc ăn cơm xong, đặt bát đũa xuống: "Cũng không hẳn, chủ yếu còn tùy tâm trạng ạ."
Cha Sở càng tức giận, đây là ý gì? Không có tâm trạng để nói chuyện với cha mẹ ư?!
Sở Thật ngẩng đầu nhìn cha, cau mày, sau đó vỗ tay Sở Ân, nhẹ giọng nói: "Về phòng chơi đi."
Sở Ân gật đầu, xoay người rời đi.
Cha Sở: "Con!——"
Sở Thu Thu vừa thấy vẻ mặt cha Sở, thầm đắc ý, vội vàng an ủi: