Tống Triệu Lâm đứng ở cửa khách sạn, nhìn mưa tuyết rơi lộp bộp trước mắt.
Giờ khắc này, lòng cậu cũng tựa như khí trời, thấm đượm gió thảm mưa sầu.
Cậu chỉ muốn làm em bé thôi mà! Sao lại khó như vậy!
Ông trời ơi! Tại sao ông lại thay đổi thất thường thế chứ!
Lục Chẩn đứng bên cạnh, hơi nhíu mày, không biết đang suy nghĩ gì.
Mặc dù thời tiết thay đổi đột ngột là chuyện rất bình thường, nhưng trận mưa tuyết này thật sự đến hơi khéo.
Tống Triệu Lâm cúi đầu nhìn điện thoại, than thở: "Em hỏi sao chị ấy biết thời tiết xấu—— Chị Ân vừa hồi âm wechat."
Lục Chẩn nhíu mày, nghiêng đầu: "Nói thế nào?"
"...Chị ấy nói chị ấy gọi điện hỏi đài thiên văn" Ánh mắt Tống Triệu Lâm đờ đẫn, nói: "Đúng là học thần có khác, cẩn thận ghê!"
Lục Chẩn không lên tiếng.
Anh cụp mắt xuống, mở điện thoại ra, nhìn hệ thống dự báo thời tiết mình cầm theo.
Kể từ lúc này, dự báo tương lai thật sự là mưa tuyết.
Dự báo thời tiết quả thực sẽ thay đổi bất cứ lúc nào, thoạt nhìn dường như không có gì dị thường.
Nhưng không biết có phải do đã đụng phải quá nhiều chuyện quái dị hay không, trong phút chốc, đầu Lục Chẩn chợt lóe lên một suy nghĩ hoang đường mơ hồ...
Lẽ nào ý nghĩ không muốn ra ngoài của Sở Ân quá mãnh liệt, mãnh liệt đến nỗi thời tiết cũng bị cô ảnh hưởng chăng?
Nhưng ngay sau đó, anh đã nhận ra suy nghĩ này không thực tế cỡ nào.
Mấy chuyện thời tiết đến cả dự đoán cũng không chính xác thì làm sao có thể bị người bình thường chi phối được.
...Nếu như Sở Ân thật sự có loại năng lực này, vậy có lẽ anh đã bị cô giết chết dễ dàng rồi.
So với những giả tưởng hoang đường kia, bây giờ Lục Chẩn càng để ý đến chuyện khác hơn.
"Mày kết bạn với cậu ấy từ bao giờ?"
Tống Triệu Lâm "À" một tiếng, gãi đầu: "Lúc nào nhỉ, để em nhớ—— đại khái là khi em lên làm hoa khôi học đường thì phải?"
Hi hi, nói ra vẫn ngại ghê.
Tâm trạng Lục Chẩn nhất thời không tốt lắm.
Anh rủ mắt nhìn ảnh avatar trong nhóm chat, ndcy.
Anh dùng IME[1] gõ chữ, là——, Sở, Ân, của bạn[2].
[1] IME là trình soạn thảo giúp mọi người nhập ngôn ngữ sử dụng chữ Latinh.
[2] Raw gốc: 你,, 楚, 殷.
Pinyin là nǐ,,chǔ, yān - ncy, chữ d Lục Chẩn chưa đoán được.
...Của bạn.
Có loại quyến luyến không thể tin được.
Lục Chẩn buông mi mắt xuống, nơi đuôi mắt điểm xuyết nốt ruồi lệ đỏ hồng, trong con người đen như quạ phản chiếu bốn chữ này.
Thật lâu sau, anh mới ngước mắt lên, ra vẻ điềm nhiên như không hỏi: "Vậy ndcy kia là Sở Ân hả?"
Tống Triệu Lâm phản ứng lại: "A, đúng thế!"
Sau đó cậu như thể nhớ đến điều gì, vui vẻ quang quác nói: "Có phải anh không biết từ viết tắt nghĩa là gì đúng không! Lúc đó em cũng thế, dùng điện thoại nhập ra là Chần chừ hiếm có (nán dé chí yí) và lòng thành của bạn (nǐ chéng yì)—— Sau đó em đã hỏi chị Ân!"
Lục Chẩn nghiêng đầu, vẻ mặt nhìn qua rất lạnh nhạt: "Vậy thật ra là gì?"
Tống Triệu Lâm cười như tên ngốc: "Papa Sở Ân của bạn (nǐ diē chǔ yān)! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha—— "
Lục Chẩn: "..."
Tống Triệu Lâm không nhìn thấy nét mặt anh, cười đi về thang máy.
Ngốc nghếch chính là vậy, vui vẻ trở lại đơn giản đến mức như thế.
Dù cho bây giờ bên ngoài mưa gió bão bùng! Dù cho papa Sở Ân cậu vừa mới khước từ yêu cầu của cậu!
Lục Chẩn nhất thời hoài nghi cuộc đời.
Con mọt sách nhỏ ngoan ngoãn, hiền lành, lặng lẽ, chỉ biết học tập mà anh quen kia.
Hóa ra lại...!buông thả như vậy?
Là do nhận thức của anh xuất hiện sai lệch, hay là do...!Sở Ân đã cố sức ngụy trang trước mặt anh?
Không biết vì sao,
Lục Chẩn đột nhiên nảy sinh một cảm giác mừng rỡ không thể giải thích được đối với loại khả năng này.
...
Đi kèm với gió thảm mưa sầu, Sở Ân vui sướng tha hồ làm đề toán cả buổi chiều trong ký túc xá.
Hàn Sơ Oánh làm việc và nghỉ ngơi nối gót nữ thần, Sở Ân làm đề, cô nàng cũng không dám buông thả.
Sau một buổi chiều liên tục học bài, cô nàng cảm giác như mình sắp thăng thiên.
Thấy người đứng thứ ba còn ra sức học tập như vậy, mấy cô học sinh giỏi trong kí túc xá càng thêm chịu khó, ngọn lửa trong người dường như hừng hực bùng cháy.
Kết quả cuối cùng là khắp kí túc xá hệt như được ánh sáng của học tập chiếu rọi.
Lương Nguyệt Kỳ không hòa hợp với nơi này.
Cô ta vốn ấm ức chọn ở lại ký túc xá là vì muốn theo dõi cận cảnh Sở Ân.
Nhưng bây giờ cô ta cảm thấy ấm ức mà mình phải chịu thực sự quá lớn.
Đám người này đều không bình thường, trong đầu chỉ có học tập, ngày nào cũng đề đề đề đề.
Lương Nguyệt Kỳ nhìn về phía bọn họ, lòng dâng lên một cảm giác ưu việt.
Cô ta hoàn toàn không cần liều mạng như vậy.
Gia cảnh học bá ở trong ký túc xá rõ ràng không tốt lắm, khả năng có liều mạng học cả đời thì đãatilde;i ngộ cuộc sống cũng không được như cô ta.
Lẽ ra chiều nay được ra ngoài hẹn hò, kết quả đột nhiên lại bị cái thời tiết khỉ gió này quấy tung, giờ chỉ có thể ở đây nhìn bọn họ học tập.
Lương đại tiểu thư ngồi vào chỗ, nhìn cô học bá bên cạnh, nói: "Tôi thấy cậu đã học cả ngày rồi, nên nghỉ ngơi chút đi, học hết sức như vậy cũng vô dụng."
Cô học bá im lặng ngước mắt lên, lặng lẽ nhìn cô ta một cái, sau đó cúi đầu xuống, làm đề càng chăm chỉ hơn.
Hàn Sơ Oánh vừa lúc đang nghỉ ngơi, thấy cảnh này suýt nữa phọt cười.
Đại khái là người ta dùng hành động thực tế để biểu thị: sau khi nhìn cậu, tôi càng cảm thấy học tập thiết yếu hơn.
Mặt Lương Nguyệt Kỳ tỏ vẻ không vui, sao người này lại không biết đối nhân xử thế vậy chứ?
Sở Ân soát xong một bộ đề, uống nước nghỉ ngơi.
Thật ra cô cũng không hiểu ý nghĩa của việc Lương đại tiểu thư ở lại đây.
Lòng dạ cô ta không dành cho học tập, vậy nếu mục đích chủ yếu là Lục Chẩn thì mau đi tìm Lục Chẩn phát triển đi.
Mưa tuyết to có thể ngăn cản tình yêu các người ư?
Không nên, thật sự không nên.
Trong ký túc xá nhất thời không ai để ý đến Lương Nguyệt Kỳ.
Trước đây cô ta chưa từng ở ký túc xá, càng chưa từng bị người khác đối xử lạnh nhạt như vậy.
Trong nháy mắt, cô ta rõ ràng cảm nhận được một loại cảm giác bị tẩy chay nào đó.
Lương Nguyệt Kỳ nhíu chặt mày, tự cho là lý trí khách quan, nói: "Tôi quan tâm cậu, cũng không phải là hại cậu.
Chẳng qua tôi cảm thấy cái phương thức dạy học này của trại đông không hợp lý, các cậu cứ tiếp tục học như vậy cũng vô nghĩa.
Huống chi phía trước các cậu còn có rất nhiều người, liều mình học mà vẫn chẳng có cách nào khá hơn được, vậy thì có ý nghĩa gì chứ?"
Hàn Sơ Oánh nghe xong, lông mày trực tiếp nhíu lại.
Đuôi lông mày Sở Ân nhẹ nhàng nhướng lên.
Đây quả thực là lời mà chỉ có một tiểu thư chưa từng khổ luyện mới nói ra.
Sở Ân chỉ biết, khuyên người ta từ bỏ sẽ bị thiên lôi đánh.
Không có bất kì kết quả nào khi chỉ biết nói xấu[3] với người khác, những loại người này thật đáng ghét.
[3] Hát suy: là tiếng Quảng Đông, có nguồn gốc từ Hongkong mang nghĩa xấu ý bảo thanh danh người đó không tốt, "唱" có nghĩa là tuyên truyền, còn "衰" chỉ sự không tốt.
Cô ngoảnh lại, nhìn về phía Lương Nguyệt Kỳ, đang định mở miệng, cô học bá được nhận "lời khuyên thiện ý" bỗng ngẩng đầu lên.
"Xin hỏi cậu có thể câm miệng lại được không?" Cô học bá mặt mày chất phác nói: "Cậu thật sự rất ồn, cậu có biết không?"
Ký túc xá lặng như tờ ba giây.
Sau đó, Sở Ân "phụt" một tiếng, tiên phong phá vỡ sự im lặng.
Cô học bá nhỏ này thú vị quá ha ha ha.
Cô còn tưởng tính bạn cùng phòng không thích lên tiếng, không ngờ mở miệng lại cứng như thế.
Lương Nguyệt Kỳ kinh ngạc hai giây, tiếp đó thẹn quá hóa giận: "Cậu biết tôi là ai không?!"
Cô ta là tiểu thư nhà họ Lương đấy!
Cô học bá gật đầu: "Tôi biết chứ."
Cô ấy dừng lại hai giây: "Cậu là người đứng đầu doanh trại đếm từ dưới đếm lên."
Sở Ân & Hàn Sơ Oánh: "Hahahahahaha——"
Xin lỗi, thật sự không nhịn được.
...
Tâm trạng Lương Nguyệt Kỳ suy sụp.
Đồ cũng không cầm, đen mặt đi thẳng ra khỏi ký túc xá.
Cô ta thật sự chịu quá đủ bọn mọt sách không có EQ này rồi!
Mưa tuyết bên ngoài đã dừng lại, Lương Nguyệt Kỳ mang ủng da, giậm chân ra bên ngoài ký túc xá, chợt nhìn thấy Lục Chẩn và Tống Triệu Lâm đang đi tới.
Cô ta tràn đầy tủi thân, bước nhanh đến trước mặt Lục Chẩn, đôi mắt ngập nước nhìn anh: "Lục Chẩn, tớ bị người ở ký túc xá xa lánh..."
Tống Triệu Lâm trợn mắt: "Hả? Thật á? Bị ai vậy?"
Lương Nguyệt Kỳ liếc nhìn cậu, ấm ức nói: "Bị Sở Ân, còn có nhóm bạn của cậu ấy nữa."
"Hả?" Tống Triệu Lâm đưa tay lên sờ sờ đầu.
Theo những gì cậu biết về Sở Ân, cô vốn lười xa lánh người khác.
Lúc cô vừa chuyển đến, có thể nói đã bị mọi người lớp 5 tẩy chay, có lẽ cả lớp chỉ có mình cậu nói chuyện với Sở Ân, hồi đó Sở Ân đều hoàn toàn tỏ ra không quan tâm.
Trong lòng cô chỉ có học tập, căn bản chẳng chứa nổi những việc ấu trĩ này.
"Tớ vốn không quen ở ký túc xá, nhưng nghĩ có thể gần gũi thân thiết với các bạn học nên tớ vẫn ở.
Không ngờ vậy mà tớ lại gặp phải chuyện bị xa lánh như vậy..."
Lương Nguyệt Kỳ cúi đầu, vẻ mặt mềm yếu, là nét mặt sẽ khơi dậy mong muốn được bảo vệ của người khác.
Nhưng khuôn mặt thiếu niên diện full đen, làn da lạnh lẽo trắng bóc trước mặt rất hờ hững.
"Vậy lần trước, cô và Phó Minh Huyên muốn xa lánh ai?" Anh đột nhiên hỏi.
Sắc mặt Lương Nguyệt Kỳ tái nhợt.
Sự kiện kia đã được ông nội đè xuống, nhà họ Lục cũng không tra cứu, cô tưởng rằng Lục Chẩn không nhớ, thật không ngờ Lục Chẩn lại nhắc tới vào lúc này!
Lương Nguyệt Kỳ gượng gạo nở nụ cười, trả lời: "Lần đó là hiểu lầm..."
Lục Chẩn gật đầu, trong mắt không hề có chút gợn sóng:"Vậy cô cứ coi như lần này cũng là hiểu lầm đi."
Nói xong liền quay người rời khỏi.
Tống Triệu Lâm vừa đuổi đến, vừa lảm nhảm: "Đệt, vô tình quá!"
Lần cuối cùng cậu nhìn thấy sự vô tình như vậy hãy còn là chị Ân của cậu.
Lục Chẩn ngẩng đầu liếc qua ký túc xá, sau đó nghiêng đầu nhìn Tống Triệu Lâm: "Rốt cuộc mày muốn chơi gì?"
Tống Triệu Lâm ăn vạ anh trong khách sạn, đỏ mắt chờ mong đến lúc mưa tuyết dừng lại rồi kéo bằng được Lục Chẩn ra ngoài chơi.
Ban đầu cậu cũng không có hi vọng hồi đáp gì, ai ngờ lại có thể khích lệ được anh Chẩn đi chơi.
Tống Triệu Lâm không biết trong trường học có trò gì vui, chỉ là cậu rảnh đến phát hoảng thôi.
Tống Triệu Lâm nảy ra một suy nghĩ: "Đến thăm quan nơi các anh học chút đi!"
Phòng học ngày thường vẫn mở cửa, một số học sinh không muốn đến thư viện sẽ đến phòng học tự học.
Lục Chẩn hơi cụp mắt: "Đi thôi."
Tống Triệu Lâm tới tòa dạy học, rình mò đánh giá cơ sở thiết bị của trường đại học.
Đột nhiên, cậu thoáng nhìn thyu một tấm bảng danh dự, kề sát bên trên biển thông báo tầng một.
"Có phải bảng kiểm tra của các anh không?" Tống Triệu Lâm đi đến, liếc qua, sau đó kinh hãi thét lên: "Mẹ kiếp, chị Ân đứng thứ ba?!"
Một giây sau lại sợ hãi la lên: "Đệt, anh Chẩn đứng thứ tư! Hai người các anh trâu bò vãi?!"
Khóe môi Lục Chẩn khẽ nhếch lên, đáy mắt hiện lên chút vui vẻ nhàn nhạt.
Tống Triệu Lâm biết nơi này không phải Oái Văn, giành được top 3 ở đây thì ở thành phố bọn họ đã có thể khoe khoang được rồi.
Tống Triệu Lâm lập tức phấn khởi, cậu lấy điện thoại ra chụp lại toàn bộ bảng danh dự: "Các anh kín tiếng quá, thành tích đỉnh thế này sao có thể không khoe chứ! Em đến giúp các anh khoe khoang~"
Không lâu sau, một bài đăng mới xuất hiện trong diễn đàn Oái Văn.
[Tin vui! Nhiệt liệt chúc mừng các học sinh trường tui đã đạt được thành tích xuất sắc trong bài kiểm tra trình độ ở Cúp Hy Vọng trại đông!]
Chủ tus trực tiếp đính kèm ảnh chụp bảng danh dự, một số học sinh Oái Văn cũng có tên trong danh sách đó.
Đang trong thời gian nghỉ đông, tất cả học sinh ở nhà đều nhàn rỗi.
Bài vừa đăng, mọi người lập tức phản ứng ngay.
#1: Đm, chủ tus là ai? Là một trong số các tuyển thủ à?
#2 (chủ tus): Không phải, tôi là người nhà tuyển thủ.
#3: A a a a a a a anh Chẩn hạng bốn! Anh ấy đỉnh quá đi! Nam thần của mị đúng là lợi hại!
#4: Bình luận trên mù à...!Trên cậu ta rõ ràng còn có người hạng ba đỉnh hơn mà.
#5 (chủ tus): Đừng gây war! Tất cả đều đỉnh! Tất cả đều đỉnh!
Dưới bài đăng này, tất cả bình luận khoe khoang nam vương học đường và hoa khôi học đường hụt đều xuất hiện:
#28: Cho nên anh Chẩn đã đẹp mà chỉ số IQ còn cao, đây là thiết lập nhân vật nam chính gì vậy trời! Mẹ ơi, con yêu rồi!
#34: Sở Ân tui mê, chị gái vừa xinh đẹp vừa ưu việt, còn không thích mấy tên đàn ông thúi, gả cho tui a a a
#35: Nói thật, từ sau sự kiện tên họ Trịnh nào đó quỳ xuống đất lần trước đều không ai dám theo đuổi cổ, xem xong bài này tui biết chắc hẳn có rất nhiều người đang âm thầm quan sát.
#36: Âm thầm quan sát +1
#37: Âm thầm quan sát +2
#40: +1008611
Tống Triệu Lâm đắc ý nhìn bài đăng của mình trở nên hot hòn họt, hai phe ra trận mỗi bên khoe khoang một bên.
Cậu lúc thì hùa theo khen Sở Ân một chút, lúc thì phụ họa khen Lục Chẩn một tí, hai mình chơi đùa đến mức không biết trời trăng mây gió gì.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên có một người phát hiện ra điểm mù trên bảng danh dự.
#78: Không đúng?? Chẳng lẽ chỉ mình tôi thấy ư?? Đứng đầu từ dưới đếm lên là Lương Nguyệt Kỳ sao???
Người này vừa bình luận, càng ngày càng nhiều người nhận ra điểm mù này.
#80: Vờ lờ, học sinh mù, cậu phát hiện ra điểm sáng rồi![4]
[4] Nghĩa là: Bạn đã phát hiện ra những thứ và nơi mà người bình thường không nhìn thấy.
Bắt nguồn từ