...Cái tên chó Lục Chẩn này.
Bởi lớp vỏ trời ban cùng khí chất của mình khiến nét mặt anh lạnh lùng vô cảm, ngoài miệng thường xuyên nói lời cợt nhả nhưng lại có loại đơn thuần và quyến rũ khó nói nên được thành lời.
Rõ ràng biết anh vô liêm sỉ, nhưng trái tim thiếu nữ vẫn đập bình bịch.
—— Người trưởng thành yêu đương, nắm tay, ôm, hôn, ngủ là lẽ thường tình.
Sở Ân là người trưởng thành, tuy tuổi lúc nghoẻo kiếp trước cũng không lớn, nhưng cô có kinh nghiệm.
Kinh nghiệm còn đến từ tên chó Lục Chẩn này.
Sau khi trở về kí túc xá, Sở Ân nằm trên giường, bất giác nhớ lại những chuyện đã từng trải qua kiếp trước.
...Tên đàn ông chó rất điên rồ.
Có một khoảng thời gian, do chết sớm trên giường mà cô luôn canh cánh trong lòng với Lục Chẩn, nhưng nói một cách ngay thẳng khách quan, Lục Chẩn chưa bao giờ có hành vi làm tổn thương cô. Kiếp trước, dưới sự tích tụ, thậm chí có những lần cô cố tình kích thích anh, khiến anh tức giận, cuối cùng mới cùng nhau bùng cháy.
Khi đó, cảm quan sinh lí và trạng thái tâm lí của Sở Ân bị chia cắt, khoái cảm cuộn trào mãnh liệt. Cảm giác ngược lại làm cô nhục nhã.
Dĩ nhiên chuyện đến nước này không có gì đáng trách.
Nhưng vì câu cợt nhả hôm nay của Lục Chẩn, tâm trí Sở Ân không ngừng tuôn ra rất nhiều ký ức rõ ràng——
Lục Chẩn quả thật sẽ cực kì cố gắng khống chế để không làm tổn thương cô, nhưng thật sự... rất lâu, rất ác liệt.
Kịch bản và thiết lập nhân vật kiếp này đã mất hiệu lực, người nào đó không còn mất không chế thì chắc hẳn sẽ không hung dữ nữa... nhỉ? Nếu anh dám hung dữ, cô cứ cứng hơn là được.
Bây giờ ký túc xá đã tắt đèn, Sở Ân nằm bẹp trên giường, chớp mắt nhìn trần nhà tối đen như mực.
Những hình ảnh quá khứ vẫn hiện ngay trước mắt.
Từ cái trán ướt đẫm mồ hôi, đến lồng ngực và eo hẹp, sức lực mạnh mẽ. Nhíu mày, thống khổ lại ngấm ngầm chịu đựng, những lời mê sảng khàn khàn bên tai cô.
"..."
Sau đó cô.
Mất ngủ.
Đêm hôm khuya khoắt, Sở Ân đạp chăn ra, khuôn mặt vùi vào gối nóng bừng.
Lúc này, điện thoại đặt trong tay chợt sáng lên.
Hai giờ sáng, Lục Chẩn gửi wechat cho cô.
[Đang nhớ em]
Sở Ân đập mạnh điện thoại, sau đó lăn lộn trên giường, hoàn toàn vùi mặt xuống.
Nghĩ về bạn lúc hai giờ sáng-- đây là thời gian và hoạt động tư tưởng ngập tràn tính ám chỉ.
Có lẽ anh cũng chỉ lặng lẽ gửi cô lúc đêm khuya, nhưng Lục Chẩn không biết người đầu dây bên kia tình cờ cũng chưa ngủ, vì vậy đã nhận được đầy đủ tín hiệu của anh.
Hai giờ sáng có thể nghĩ gì?
Sở Ăn lăn lộn hai vòng, sau đó đạp tung toàn bộ chăn xuống.
Quá cợt nhả, quá cợt nhả.
Cái tên chó Lục Chẩn này a a a a a——
Sở Ân càng không thể ngủ được.
...
Sáng hôm sau, cô u oán nhìn gương trang điểm.
Che đậy quầng thâm mờ trước mắt.
Liễu Oanh trông thấy, sáng mắt nói: "Wow, hôm nay cậu định ra ngoài sao~"
Sở Ân vừa trang điểm vừa gật đầu: "Ừ." Hôm nay là ngày đến công viên giải trí.
Liễu Oanh bày ra vẻ mặt 'tớ hiểu'.
Bình thường Sở Ân không trang điểm, khuôn mặt trắng nõn đã đủ để đả kích—— có thể khiến cô trang điểm ra ngoài thì chắc chắn là hẹn hò.
Triệu Tư Văn mà ở đây chắc là sẽ tức khóc mất! Liễu Oanh lại liếc nhìn Sở Ân, không nhịn được hu hu nghĩ: đổ rồi, cô lại đổ rồi!![1]
[1] Gốc là 嗑到了: đề cập đến việc không cần mình thật sự yêu, cảm giác ngọt ngào trong tác phẩm điện ảnh hoặc các cặp yêu nhau khác.
Thần tiên yêu đương ngay bên cạnh, tuyệt!!
Sở Ân không hề biết đã có sự kiện giết chó cỡ lớn ở hội trường hôm thứ sáu.
Cô trang điểm chỉ để che đi quầng thâm mắt—— cô tuyệt đối sẽ không bao giờ thừa nhận mình bị mất ngủ vì bị chọc ghẹo giữa đêm hôm...!
Mặc dù đang là ngày đông trái mùa, nhưng dù sao cũng là cuối tuần, công viên giải trí vẫn có rất nhiều người.
Sở Ân đợi người bạn đồng hành của mình bên ngoài công viên giải trí—— hôm nay vốn dĩ là một buổi hẹn hò, nhưng lại có thêm hai người gia nhập.
Lúc Lục Chẩn mở cửa xe, vẻ mặt lạnh như băng.
Ngay sau đó, cửa xe bên kia mở ra, một tên ngốc hoạt bát rung động lòng người nhảy xuống.
"Chị Ânnnnnnnn~"
Sở Ân không có ý kiến gì về việc Tống Triệu Lâm và Hàn Sơ Oánh gia nhập. Hơn nữa, tuy rằng trông Lục Chẩn có vẻ khó chịu, nhưng anh vẫn đi đón Tống Triệu Lâm.
Đúng là cục cưng của nhóm có khác!
Con trai ngốc dồi dào sinh khí chạy đến, thoạt nhìn vô cùng phấn khởi: "Oa! Lâu lắm rồi em chưa được tới công viên giải trí!"
Sở Ân ân cần xoa đầu cậu: "Chơi vui vẻ nha."
Lục Chẩn đi đến, cầm tay cô bỏ xuống, tiện tay nhét vào túi áo mình.
Động tác hết sức tO#7921; nhiên.
Tống Triệu Lâm: "?? Có thể quý trọng em một chút được không?"
FA cũng có nhân quyền mà!!
Nhưng không một ai để ý đến cậu.
Không lâu sau, Hàn Sơ Oánh cũng tới nơi, trong mắt chỉ thấy đại mĩ nữ, hào hứng nhào lên người Sở Ân: "Ân Ân, tớ nhớ cậu chết mất!"
Sở Ân mỉm cười vỗ lưng cô.
Cả hai đã không gặp nhau kể từ khi bọn họ đến đây, bây giờ tụ tập có rất nhiều điều muốn nói.
Nhưng sau khi bước vào công viên giải trí, sự chú ý của bọn họ nhanh chóng đổ dồn vào các công trình trò chơi.
Đầu tiên họ đi chơi những mục nhỏ ít người xếp hàng, sau đó mới qua xếp hàng chơi tàu lượn siêu tốc. Mặt trời giữa trưa lên cao, người khá ít.
"Ai sợ độ cao không? Có gì chúng ta có thể tách ra chơi——" Hàn Sơ Oánh nói.
Lục Chẩn: "Vậy tôi sợ độ cao."
Hàn Sơ Oánh:...Cái chữ "Vậy" này vi diệu ghê.
Sở Ân vô cảm đạp anh một cái.
Lục Chẩn và cô đều không sợ độ cao.
Tống Triệu Lâm cũng nở nụ cười, vui vẻ: "Chuyện nhỏ!"
Bốn người thích thú lên bệ, đám Sở Ân chiếm hai hàng ghế ngồi trước sau.
Sau khi bắt đầu, mọi thứ đều rất bình thường.
Trong quá trình lên dốc, Tống Triệu Lâm vẫn lảm nhảm ở đằng sau, thậm chí còn cực kì nhiệt tình trò chuyện với một bác ngồi phía sau. Sở Ân nghe thấy cũng bật cười một lúc.
Tiếp đó, tàu lượn bắt đầu hạ xuống.
Tống Triệu Lâm: "Bác à, quẩy bên bọn cháu được nhồi nhân bánh a a a a á á á á á á——"
Một tiếng thét thê thảm xé trời.
Kéo dài cả chuyến tàu lượn siêu tốc.
"Cứu với a a!!!"
"Á á á á á á á——"
"Cao vãi a a a a á á á——"
Kết thúc chuyến tàu lượn siêu tốc, Lục Chẩn, Sở Ân và Hàn Sơ Oánh im lặng bỏ mặc Tống Triệu Lâm.
Tống Triệu Lâm vịn vào cây lấy lại tinh thần, lúc ngẩng đầu đã thấy ba người bọn họ cách xa trăm mét.
"Này! Chờ em——"
Hàn Sơ Oánh che mặt: "Thật xấu hổ, tôi cùng hàng với cậu ta, bây giờ không ngóc đầu lên được."
Sở Ân nghiêm túc vỗ vai cô: "Cậu chịu khổ rồi."
Tống Triệu Lâm yếu ớt chạy tới: "Em cảm thấy em không có sợ độ cao đến vậy!"
Cậu nóng lòng muốn đến "tháp đôi Herose"[2] đỉnh nhất để chứng minh bản thân, lại bị Lục Chẩn lôi thẳng về.
"Mày qua đó." Lục Chẩn chỉ về phía bên phải.
Tổng Triệu Lâm nhìn, đó là một phiên bản niken của tháp đôi Herose, kích thước chỉ bằng một phần năm.
QAQ! Sỉ nhục em!
Lục Chẩn chỉ cho cậu xong bèn nắm tay Sở Ân đi sang một bên khác.
Tống Triệu Lâm vội vàng định đuổi theo: "Đi đâu đó, đi đâu đó!"
Sau đó lại bị Hàn Sơ Oánh lôi về.
"Cậu đừng có xen vào! Nghiện làm kỳ đà cản mũi à?"
Mặc dù cô rất đau lòng vì nữ thần của mình bị Lục đại thiếu gia vây bọc, nhưng hôm nay vốn là buổi hẹn hò của người ta, bọn họ đã làm lãng phí rất nhiều thời gian rồi.
Tống Triệu Lâm chẹp chẹp miệng, đau buồn nhìn bóng lưng hai người bọn họ.
Hàn Sơ Oánh nhìn bộ dạng cậu, cho rằng cậu đang cay cú.
"Hầy, tôi hiểu, tôi cũng cay Lục thiếu gia." Hàn Sơ Oánh nói.
Đại mĩ nhân như Sở Ân, ai có thể không ham chứ!
"Không phải, tôi không cay anh Chẩn." Tống Triệu Lâm đáp.
Hàn Sơ Oánh hiểu ra, nói: "Ồ, vậy đơn giản là cậu bị coi thường đúng không?"
"Không phải" Tống Triệu Lâm ngây thơ trả lời: "Tôi chỉ có cảm giác... muốn nhìn cha mẹ mình yêu đương."
Cha mẹ thân mật, vất tôi ra rìa QAQ
Hàn Sơ Oánh: "..."
Cô xoay người rời đi.
Ông chơi mình ông đi! Tạm biệt!
-
Người trong công viên ngày càng nhiều, Lục Chẩn dắt Sở Ân chậm rãi đi dạo trong công viên.
Hai người đều là người trưởng thành, không có hứng thú lớn với những công trình trò chơi này. Nhưng kiếp trước họ chưa từng trải nghiệm việc nắm tay chơi đùa trong công viên, bây giờ coi như bù đắp tiếc nuối thanh xuân.
Lục Chẩn đột nhiên hòi: "Tối qua em thức đêm à?"
Sở Ân sững sờ, còn tưởng không che được quầng thâm dưới mắt.
"Sao thế?"
Lục Chẩn cong môi: "Thấy wechat của anh rồi hả?"
Gò má Sở Ân đỏ bừng: "Sáng em thấy rồi."
Lục Chẩn cười không nói.
Đến khi kéo cô vào cửa hàng quà tặng mới khẽ nói: "Nhưng em đã bất cẩn ấn vào khung chat."
Hình như là trong lúc trằn trọc trở mình.
Khuôn mặt Sở Ân lập tức đỏ bừng.
Mấy giây sau, cô tung ra một quyền nặng nề, đấm vào người Lục Chẩn.
Có không ít trẻ em trong cửa hàng quà tặng. Một cô bé đeo băng đô Minnie đang chạy tới chạy lui trong bộ váy công chúa, nhìn thấy hai người bọn họ, sợ sệt chạy về bên mẹ.
"Mẹ ơi, tại sao chị gái lại đánh anh trai vậy?"
Tiếng trẻ con bi bô, cũng không kiểm soát âm lượng, Sở Ân nghe thấy, lập tức rụt tay lại, ôm lấy Lục Chẩn.
Không thể chỉ cho con nít những điều không tốt được.
Phụ huynh cô bé liếc mắt nhìn hai người, cả hai đều rất đẹp, cô ấy cười dắt đứa nhỏ đi.
"Hai anh chị đang đùa giỡn, chị gái thích anh trai nên mới như vậy."
Lục Chẩn mỉm cười nhìn bé gái đang quay đầu lại ở phía xa, bộ dạng dịu dàng.
Cô bé lập tức đỏ mặt quay về.
Trời ạ! Anh trai này đẹp quá!
Chẳng trách chị gái thích anh ấy!
Cô bé ngượng ngùng đi xa, Sở Ân rút tay đang giả bộ ôm anh lại, đưa lên xoa chóp mũi.
Lục Chẩn rủ mắt, mỉm cười đội lên đầu cô một chiếc băng đô thiên thần nhỏ.
Sở Ân giờ tay sờ sờ.
"Những bạn nhỏ khác đều có." Lục Chẩn nói.
Anh cúi đầu chỉnh lại cho cô, giọng nói tựa như đang dỗ dành: "Vậy em cũng phải có."
Đáy mắt hiện lên ý cười, âm thanh trầm thấp dịu dàng.
Đôi mắt đen bóng của Sở Ân chớp chớp, nghe tim mình thình thịch một tiếng.
Lại bị đánh lén.
...
Có vẻ như lúc này buổi hẹn hò mới chính thức bắt đầu.
Uống một cốc socola nóng, dùng chung một ống hút.
Nắm tay nhau, cùng ngồi trên chiếc ghế xoay và đu quay ngựa của trẻ con.
Xem biểu diễn dưới ánh chiều tà, Lục Chẩn chắn gió cho cô.
Khi hoàng hôn buông xuống, một nhóm người rời khỏi công viên giải trí, một vài người khác lại bước vào.
Chương trình buổi tối sắp bắt đầu.
Sở Ân và anh đứng ở quảng trường, ngẩng đầu nhìn bầu trời: "Buổi tối sẽ có pháo hoa hả?"
Lục Chẩn lắc đầu: "Không có."
Sở Ân nhìn anh: "Tại sao?"
Lục Chẩn cong môi: "Vì có tuyết."
Công viên giải trí không phải chuyện chính, anh xem dự báo thời tiết, cố ý chọn hôm nay.
Cùng cô ngắm tuyết đầu mùa.
Sở Ân: "Phét, trông chẳng giống gì——"
Chưa nói hết lời, chóp mũi bỗng lành lạnh.
Sau đó, mi mắt cũng lành lạnh.
Xa xa có người hô: "Có tuyết rồi!"
Sở Ân lại ngước mắt, nhìn bông tuyết óng ánh rơi từ trên trời xuống đất.
Đúng là trận tuyết đầu tiên của năm nay, bay lả tả, càng rơi càng lớn.
Mọi người quên mất các công trình trò chơi bên cạnh, bắt đầu hào hứng quay phim chụp ảnh.
Bông tuyết từ từ rơi xuống đỉnh đầu Sở Ân.
Khi tuyết tan làm thấm ướt tóc cô, bả vai cô cũng hơi âm ẩm.
"Đi ngắm tuyết đi." Lục Chẩn dắt tay cô.
Sở Ân có chút do dự: "Vậy Lâm Lâm và Tiểu Oánh thì sao?"
"Mặc kệ" Lục Chẩn cười xấu xa: "Chúng ta bỏ trốn."
Sở Ân không biết mình bị câu nói bỏ trốn này mê hoặc hay là bị nụ cười của Lục Chẩn mê hoặc, chung quy là bị Lục Chẩn kéo đi, rời khỏi công viên giải trí trong làn tuyết.
Tuyết càng rơi càng lớn.
Rõ ràng là tuyết đầu mùa, nhưng sức mạnh thực sự rất to lớn.
"Đi đâu ngắm?" Sở Ân quấn chặt lấy khăn quàng cổ.
Lục Chẩn chỉ chỉ tòa nhà phía đối diện.
Sở Ân: "Đó là khách sạn——"
Lục Chẩn mỉm cười dắt tay cô: "Nhưng nó rất cao."
...
Khách sạn này
quả thật rất cao, vị trí cũng rất tuyệt vời, từ cửa sổ có thể quan sát cảnh đêm toàn bộ công viên giải trí.
Hoa tuyết thổi đến mức khiến người ta không mở nổi mắt, cuối cùng hai người bước vào khách sạn với một đống tuyết trên người.
Đến khi quẹt thẻ vào phòng trên cùng, tuyết trên tóc Sở Ân đã hóa thành nước, ướt nhẹp dính vào cổ.
Tới đã tới rồi, không dùng thì phí. Sở Ân cởi áo khoác, định đi tắm.
Lục Chẩn cúi đầu điện cho phục vụ phòng, gọi rượu vang đỏ và chút cháo cho cô.
Vừa gọi xong, Sở Ân ló ra khỏi phòng tắm, trịnh trọng nhìn anh: "Em muốn tắm."
Lục Chẩn: "Ừm."
Sở Ân thanh minh: "Em không có bất kì ý ám chỉ nào."
Dù sao vào khách sạn, thuê phòng, tắm rửa, có vẻ theo quy trình bước tiếp theo phải——
Lục Chẩn càng cười tươi hơn: "Anh biết."
Bấy giờ Sở Ân mới đóng cửa lại, không lâu sau, tiếng nước ào ào vang lên.
Lục Chẩn kéo rèm cửa sổ, tuyết vẫn đang rơi.
Cho đến bây giờ, anh đều không có ý muốn làm gì, vừa may tuyết đầu mùa ở cạnh cô, vừa may tuyết rơi lớn, công viên giải trí sẽ rất đẹp, vừa may bọn họ đều có thời gian ở cùng một chỗ.
Lục Chẩn vẫn kiềm chế.
Nhưng tiếng nước bên tai quá rõ ràng.
Một ít hơi nước ấm áp bốc ra khiến anh cũng có chút nóng.
Phục vụ phòng đưa đồ đến, Lục Chẩn rót một ly rượu, từ từ uống cạn, yết hầu khẽ chuyển động.
Sở Ân tắm rất nhanh, sấy khô một nửa trong phòng tắm rồi quấn bộ áo choàng tắm dày cộp đi ra ngoài.
Lục Chẩn ngước mắt nhìn cô.
Sau khi tắm xong, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ, mái tóc dài lòa xòa, cực kì ngoan ngoãn.
Sở Ân: "Đổi cho anh đấy."
Áo choàng tắm này rất dày và dài, mặc vào chỉ để hở mắt cá chân, cô cảm thấy bản thân rất đúng mực.
"Ừm." Lục Chẩn đứng dậy đi đến: "—— Cháo của em."
"A."
Nhưng lúc Lục Chẩn ra ngoài, cô gái nhỏ đang khoanh chân ngồi trên cửa sổ hóng mát, vừa ngắm tuyết vừa uống rượu vang đỏ.
Sở Ân nghe thấy tiếng động, quay đầu lại: "Cái này khá ngon——"
Lời còn chưa hết đã nghẹn ở cổ họng.
Đập vào mắt cô là vai rộng, eo hẹp hệt như trong trí nhớ. Thiếu niên vốn hơi gầy, nhưng từ năm ngoái, để thích ứng với cường độ công việc nên đã lấy lại thói quen thể dục.
Lúc này, từng khối cơ bắp rắn chắc, rõ ràng trên ngực, bụng kéo dài tới đường nhân ngư[3] tuyệt đẹp được bó gọn trong chiếc khăn tắm quấn quanh eo.
[3] Đường nhân ngư: là đường cong phần hai bên bụng hình chữ V sát xương chậu.
Còn mang theo hơi nước.
Quá khêu gợi.
Ký ức tối qua lại hiện lên, Sở Ân cảm thấy nóng mặt.
Cô nâng ly đế cao lên che mặt: "Anh cố tình."
Nhưng xuyên qua lớp thủy tinh, cô vẫn có thể trông thấy.
Lục Chẩn cười bất đắc dĩ: "Chỉ có một bộ áo choàng tắm."
Sở Ân không tin: "Sao có khả năng, rõ ràng là phòng đôi——"
Nhưng chưa kịp nói xong, cô đột nhiên nhận ra đây là phòng giường lớn.
Phòng giường lớn lớn lớn lớn lớn.
Sau khi ý thức được, bầu không khí trong phòng bỗng thay đổi. Sở Ân uống cạn rượu trong ly, sau đó quay đầu về.
Lục Chẩn lau khô tóc, tiếp đó mặc dù rất ghét bỏ, nhưng cuối cùng anh vẫn mặc quần áo vào. Đi tới, ngồi trên cửa sổ hóng gió rồi ôm cô vào lòng.
Trên người cô có mùi hoa của sữa tắm, sau khi tắm xong tựa như một miếng điểm tâm ngọt ngào ấm nóng được bọc trong một chiếc áo choàng tắm dày.
Hai người dựa vào nhau, không nói gì.
Ngoài cửa sổ, tuyết vẫn đang rơi, bay lả tả, rít gào rơi xuống trần gian.
Công viên giải trí về đêm vẫn chưa tắt, màu tuyết trên nền đèn, vừa mộng ảo, vừa quyến rũ.
Lục Chẩn không lừa cô, chỗ này ngắm tuyết thật sự rất tuyệt.
Tuyết đầu mùa lớn đến kinh ngạc.
Bầu không khí và con người đều rất phù hợp.
Trong không khí tràn ngập phân tử ngào ngạt.
Sở Ân tựa vào lồng ngực Lục Chẩn, ngón tay thon dài xen vào mái tóc dài khô một nửa của cô, nhẹ nhàng chải, sau đó khẽ hỏi: "Không ăn cháo à?"
Sở Ân gật đầu.
"Rượu ngon không?" Lục Chẩn giơ tay nhéo cằm cô.
Sở Ân: "Ừm..."
Ban nãy cô quay đầu muốn nói rượu rất ngon, kết quả bắt gặp thân hình Lục Chẩn ụp tới.
Ánh mắt Lục Chẩn hơi thẫm lại, cúi đầu dán đến: "Anh thử chút..."
Sở Ân lùi về sau: "Rõ ràng ban nãy anh uống rồi."
Lục Chẩn đã uống, không thể kìm lại được.
Đỡ gáy Sở Ân, dịu dàng chiếm lấy bờ môi cô.
...
Lúc nào nụ hôn này bắt đầu biến chất, Sở Ân có chút mơ hồ.
Gần đây bọn họ đều ở cùng nhau, khi chia tay dưới tầng ký túc xá sẽ hôn môi... nhưng nụ hôn lần này không giống trước kia.
Ám muội, kích thích, ẩn chứa một loại mê hoặc không nói được thành lời, khiến một vài cảm xúc vô cùng sống động.
Lại có vẻ hợp tình hợp lý.
Sở Ân thở dốc: "Lục Chẩn... anh mưu mô bất chính."
Tay Lục Chẩn đặt trên vạt áo, đè người nọ lên cửa sổ, vừa hôn vừa thừa nhận.
Mi mắt Sở Ân rung rung: "Anh còn nói, em là trẻ con?... Anh làm vậy với trẻ con à?"
"Không" Lục Chẩn bế cô về giường, giọng khàn khàn: "...Chỉ có em."
Áo choàng tán loạn, da thịt dán vào nhau.
Một đêm tuyết rơi hiếm có.
Lục Chẩn mở một món quà đã chờ đợi hai kiếp ra.
Sau đó... bắt đầu trở nên hung ác, dùng tư thế như thể muốn nuốt chửng người ta vào bụng.
Bị đè nén đã lâu, một khi mở công tắc, tiếp xúc cũng làm người ta phát điên. Mãi đến khi môi cô bị cắn rách, "roẹt" một tiếng, Lục Chẩn mới nặng nề hít vào, quay mặt đi.
"Hôm nay có thể... đau chút không?" Giọng Lục Chẩn ép xuống cực kì thấp, hệt như một sợi dây kéo căng.
Vẻ mặt Sở Ân mông lung đầy sương mù, mang theo một chút quyến rũ tự nhiên không tự ý thức được. Cô giơ tay véo thịt anh, dùng sức đến mức để lại dấu tay.
"...Không thể đau." Ngữ khí như một nữ vương nhỏ.
Lục Chẩn rủ mắt, tàn nhẫn cắn môi cô một cái.
Đáng lẽ không nên ở đây.
Hơn nữa anh sợ... không khống chế được, sẽ làm tổn thương cô.
Nhưng trong mắt Sở Ân có hơi nước, là động tình cô không tự biết. Anh châm lửa, anh phải chịu trách nhiệm.
Lục Chẩn nhắm mắt bình tĩnh hồi lâu, sau đó đầu ngón tay tiếp tục đi lên.
Thiếu nữ đột nhiên run rẩy: "Anh làm gì——"
Lục Chẩn ôm cô ngồi vào lòng mình, giọng rất khàn: "Ngoan, hầu hạ em..."
...
Sở Ân run rẩy rất lâu, bám vào anh.
Cổ áo run lên.
Vừa rồi không nhịn được khẽ rên một tiếng, bây giờ xấu hổ đến mức không bình tĩnh được.
Lục Chẩn vẫn hôn cô từng chút từng chút một.
Mặt Sở Ân đỏ bừng, hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần, ngước đôi mắt hơi ẩm ướt lên.
"Anh thì sao?"
Xúc cảm dưới mông nói cho cô biết, Lục Chẩn sắp bùng nổ.
Lục Chẩn cắn vành tai cô, dùng răng nhọn mài: "Từ từ thích ứng, đầu tiên làm em vui vẻ."
Sở Ân rủ mắt xuống, chuyển động.
Lục Chẩn đè cô, giọng càng thêm khàn khàn: "Đừng nhúc nhích."
Anh định đứng dậy đi giải quyết, nhưng đột nhiên cứng người.
Cúi đầu xuống, khuôn mặt cô gái nhỏ vẫn đỏ hồng, biểu cảm lại kiêu kỳ, vòng tay qua cổ anh, nhẹ nhàng ôm lấy.
Lục Chẩn cực kì kiềm chế.
Nhưng bọn họ ở cùng nhau, không có đạo lý như vậy.
"Lục Chẩn" Sở Ân nói: "Em không phải kẻ khốn nạn, chỉ biết mình mình thoải mái."
Gân xanh trên thái dương Lục Chẩn siết chặt, mạng để cô nắm giữ.
"Anh ngoan ngoãn một chút" Sở Ân hôn lên cằm anh, ra vẻ không biết xấu hổ: "Chị đây không ăn hiếp người khác."
...
"Bé cưng..."
Lục Chẩn hơi đè lên người cô, thở hổn hển.
Nhiệt độ còn sót lại bao trùm lên hai người tựa như nước.
Lục Chẩn xoa lòng bàn tay đỏ ửng của cô, hôn từng chút lên gò má cô.
Tuyết ngoài cửa sổ vẫn đang rơi, lãng mạn che ngợp bầu trời.
Sở Ân nhắm mắt, chờ tim đập chậm lại.
Vừa rồi anh còn gọi từng tiếng "bé cưng" bên tai, bây giờ lỗ tai cô vẫn còn ngứa ngáy, mặt đỏ như máu.
Nhưng yêu đương là chuyện hai người, cô không muốn chỉ mình được sung sướng.
Sở Ân được Lục Chẩn ôm vào ngực, nhẹ nhàng ngẩng đầu: "Anh vui không?"
Hơi thở Lục Chẩn nóng rực, khẽ cười trên đỉnh đầu cô.
Rất lâu sau, Sở Ân mới nghe anh nói.
"Đây là những điều mà... trước đây anh không dám nghĩ đến."
***
Tác giả có điều muốn nói: —— Tiến vào【trước đây】
Truyện convert hay :
Vô Thượng Đan Tôn