Chương 12 : Một Mình Rời Khỏi Hàn Quốc.
—
"Tôi chẳng hiểu nổi cậu sẽ giải thích điều gì đâu." Mẹ Kim cố kìm nén cơn tức giận, cho dù bản thân bà bây giờ còn chẳng đủ sức để đẩy TaeHyung ra ngoài.
"Cho dù con không phải con của mẹ vì mẹ phủ nhận nó, thì sự thật vẫn không thay đổi, giới tính của con như thế nào con không quyết định được..."
Không để TaeHyung nói hết, mẹ Kim vung tay tát vào mặt anh, bà run rẩy, hốc mắt cũng ngập nước. TaeHyung cắn chặt môi, tay cuộn thành nắm đấm, vừa uất ức vừa đau đớn, nhưng sự đau đớn này không phải ngoài da truyền đến, mà là cái tát của bà khiến lòng anh lạnh lại.
TaeHyung bật dậy chạy ra khỏi đó, ấy thế mà bà cũng không gọi với theo. Một mạch thẳng về phòng mình, lấy thẻ tiết kiệm cùng vài bộ quần áo bỏ vào túi xách, trong thoáng chốc anh đã chẳng suy nghĩ bất cứ điều gì khác, ngoài việc anh sẽ rời bỏ nơi này, không muốn ở lại thêm giây phút nào nữa cả.
TaeHyung nhìn lên bầu trời, ban đêm thời tiết trở lạnh, đèn đường sáng trưng, người người qua lại không ít, quang cảnh rực rỡ và ồn ào biết bao nhưng lại trái ngược hoàn toàn so với tâm trạng hỗn loạn bất ổn trong anh.
Tìm một khách sạn nhỏ không quá phô trương, TaeHyung đưa chứng minh thư rồi nhận chìa khóa phòng. Ném túi xách lên ghế, điều chỉnh lại tâm trạng của mình, anh vừa nằm xuống giường đã cặm cụi dò tìm gì đó trên màn hình điện thoại.
TaeHyung thở dài, trong tài khoản của anh cũng chỉ có đủ tiền để đặt chân đến Trung Quốc mà thôi, còn chẳng biết rồi những ngày sau đó sẽ trôi qua như thế nào nữa.
Cố gắng nhắm mắt, anh buộc mình phải ngủ để quên đi những gì phải đối mặt sắp tới. TaeHyung không biết được, ngay lúc này không biết được, rằng đây sẽ là bước ngoặt lớn thay đổi và làm đảo lộn tất cả mọi thứ trong cuộc sống và tương lai.
Bỏ lại tình yêu của mình, anh không mãn nguyện dù chỉ một chút.
—
JungKook cùng YoonGi ngồi vào bàn ăn, nghĩ là TaeHyung đang ở trong phòng làm bài tập, JungKook cũng không gấp gáp, vừa đặt tay lên nắm cửa chưa kịp mở đã lên tiếng gọi như đó là thói quen. "TaeHyung, cậu xong chưa? Ra ăn đi."
"TaeHyung, cậu ngủ quên trong đó rồi sao?" Không nghe tiếng trả lời nên JungKook đi vào gõ cửa phòng tắm, không có tiếng nước, cũng không thấy người trong đó, lúc này cậu mới để ý balo của TaeHyung không có ở trên bàn.
"Chắc là TaeHyung về nhà rồi." JungKook tâm trạng bỗng dưng trở nên hơi buồn bực vì TaeHyung không thông báo một tiếng, cậu cầm đũa lên lơ đãng nói. "Hôm qua cậu ta đồng ý với HoSeok mà."
"Vậy sao? Tiếc quá, nó chu đáo thật đấy, trước khi về cũng chuẩn bị cơm canh sẵn." YoonGi cười nói như đang trêu chọc JungKook, y rất hiếm khi quan tâm đến chuyện tình cảm của cậu cho đến ngày TaeHyung xuất hiện, dường như cậu bạn thân khá là hao tổn tâm trí vì nó, nên y mới muốn chờ xem rốt cuộc họ sẽ đi đến đâu.
JungKook không trả lời, cúi đầu ăn thật nhanh.
—
Mấy ngày hôm sau không thấy TaeHyung đi học, JungKook