Chương 3 : Em Muốn Theo Đuổi Kookie.
-
"Hả... chuyện đó..." JungKook bất ngờ khi TaeHyung lần thứ hai gặp đã đề cập tới vấn đề tình cảm của cậu, nếu cậu ta không phải là V thì chắc chắn cậu sẽ không ngập ngừng thế này đâu, ít nhất cũng không nên hỏi ngay bây giờ chứ. "Tôi... không thể trả lời."
Nhưng tại sao không phải là có người yêu chưa, mà lại là đã từng hẹn hò chưa?
SeokJin chớp mắt nói. "Chuyện đó hai người gặp riêng rồi nói sau đi."
JungKook cười trừ cầm ly cocktail lên, nắm chặt chân ly nhìn xuống bàn không dám ngẩng đầu đối mặt với TaeHyung, chỗ đông người thế này, khác nào dò xét chuyện riêng tư của nhau.
TaeHyung tuy rằng đã im lặng nhưng đôi mắt vẫn chứa đầy ý cười, nhìn chằm chằm JungKook không buông tha giây phút nào.
Trong bữa tiệc nhàm chán này, ngoài nói về các vấn đề bộ môn trong trường học thì không còn gì khác nữa. Dù gì cũng phải kết thúc, JungKook vội vàng chào hỏi mọi người rồi lập tức chạy ra khỏi quán như sợ TaeHyung sẽ đuổi theo, may là từ chỗ này tới nhà cậu tuy gần nhưng lại có nhiều lối rẽ, chạy qua lối rẽ thứ hai, còn cẩn thận quay lại nhìn xem có TaeHyung ở sau không.
Trên đường về ghé mua một ít trái cây và hộp vịt quay cho YoonGi, còn lại là những thứ mà ở nhà đã hết sạch. Lúc về tay xách đầy đồ dùng, không thể mở cửa nên đành phải phiền YoonGi.
Đang soạn cho xong đống tranh vẽ, YoonGi bị tiếng gọi ầm ĩ khiến y cáu gắt lên, ra mở cửa rồi cho JungKook cái lườm, cũng không cầm giúp mà đi thẳng về phòng. Thật ra JungKook quen với Min YoonGi như thế rồi, cậu còn tự trách mình đang làm mất thời gian của y nữa là.
"YoonGi, cậu ăn đi, không thấy đói sao?" JungKook cất mọi thứ trong bếp, vịt quay bày ra đĩa đem vào phòng cho YoonGi, thấy phần của cậu đã soạn xong, phần của y còn khá nhiều.
Người luôn nhờ sự giúp đỡ của YoonGi thì cậu nghĩ mình phải trả ơn bằng việc hầu hạ y thế này thôi, làm gì có chuyện bỏ công sức lẫn thời gian ra mà không nhận được gì chứ.
"Lúc nãy mẹ cậu có đến." YoonGi buông xuống cây bút, xoay người bắt đầu ăn, không quên báo với JungKook. "Mẹ cậu đem tới gấu bông màu trắng, cả một ít thức ăn, nói là cậu biết nấu nên mua dự trữ lúc trời lạnh không thể ra ngoài."
"Vậy sao?" Sắc mặt JungKook nghe đến mẹ lại trở thành lạnh nhạt, liếc nhìn gấu bông kia rồi bước tới ném nó vào sọt rác. "Còn thức ăn, cậu cũng đem vứt hết đi, lúc nãy tôi có mua cái khác rồi."
"JungKook... nó là quà mẹ cậu mua tặng từ nhỏ mà." YoonGi đứng dậy nhặt lên, phủi sơ nó rồi để trên bàn học, lắc đầu